Ngày 11-12-2012, chỉ sau 10
phút Ủy ban Nobel Thụy Điển công bố giải Nobel văn chương năm 2012 thuộc về nhà
văn Trung Quốc Mạc Ngôn, nhà báo kiêm nhạc sĩ Trần Lê Quỳnh của BBC đã gọi điện
thoại từ Luân Đôn phỏng vấn chúng tôi về tin này. Tôi đã khẳng định giải Nobel văn
chương năm 2012 trao cho ông Mạc Ngôn là quá chính xác, chỉ hiềm nỗi cuốn “Ma
chiến hữu” của ông Mạc Ngôn tuy có phần lên án chiến tranh, nhưng quan điểm của
nhà văn này đứng hẳn về phía quân Trung Quốc xâm lược, gọi chiến tranh xâm lược
là chiến tranh vệ quốc là xúc phạm dân tộc Việt Nam.
Tôi chỉ được đọc ba tác phẩm của
Mạc Ngôn: “Ma chiến hữu”, “Vú to mông lớn” (Báu vật của đời) và cuốn tiểu
thuyết tôi cho là kiệt tác “Đàn hương hình”; chỉ cần hai tác phẩm sau, cũng đủ
để Mạc Ngôn lĩnh giải Nobel văn học.
Thông qua hai cuốn sách được dư
luận quốc tế cho là tiêu biểu của Mạc Ngôn: “Báu vật của đời” và “Đàn hương
hình”, cả thế giới đã thấy nhân dân Trung Quốc chỉ là phận con sâu cái kiến,
nạn nhân của các thế lực cầm quyền tàn bạo: nhà Thanh, Trung Hoa dân quốc, Nhật
xăm lăng và chế độ độc tài đẫm máu Mao Trạch Đông dày vò, hành hạ, xỉ nhục.
Thông qua hai tác phẩm trên,
người ta thấy dân tộc Trung Hoa trong thế kỷ hai mươi với những biến cố lịch sử
rùng rợn và tàn nhẫn vô cùng đã bị đưa lên đoạn đầu đài có tên là chính trị, là
cách mạng, là giải phóng, là cái ác ngụy trang mặt nạ cái thiện để tước đoạt
quyền làm người của hàng tỉ con người bị đầy đọa trong địa ngục của các thể chế
phi nhân…
Mạc Ngôn đang là đảng viên đảng
cộng sản Trung Quốc, là phó chủ tịch hiệp hội các nhà văn Trung Hoa, từng là sĩ
quan cao cấp trong quân đội cộng sản, từng tôn thờ và hai năm trước từng tôn
vinh bài nói tại Diên An của bạo chúa Mao Trạch Đông; nhưng trong văn học, ông
lại dám đứng hẳn về phía nhân dân Trung Hoa bị nô lệ hóa, bị đầy đọa trong nhà
tù vĩ đại là nước Trung Hoa núi xương sông máu trong suốt thế kỷ 20 bi thảm, để
cất lên tiếng khóc ngất trời, khóc cho thân phận con người bị đầy đọa thảm khốc
dưới bàn tay bạo chúa mà Tần Thủy Hoàng nếu so với tân bạo chúa Mao Trạch Đông cũng
chỉ là hội viên hội từ thiện mà thôi.
Kỳ lạ thay, những tác phẩm gào
khóc vì con người, thét vang nỗi đau buồn uất hận vì số phận con người bị chà
đạp, bị dày xéo trong một nước Trung Hoa duy ác, bạo tàn vào bậc nhất nhân loại
của Mạc Ngôn lại được nhà nước cộng sản Trung Quốc cho xuất bản. Nhờ thế, tác
phẩm Mạc Ngôn mới có được cơ hội bước ra thế giới.
Với bút pháp tổng hợp các bút
pháp: truyện kể dân gian, pha trộn hiện thực huyền ảo, truyện chương hồi, ngụ
ngôn kèm thần thoại, Mạc Ngôn tựu trung vẫn là nhà văn của chủ nghĩa hiện thực
mới – một thứ chủ nghĩa hiện thực lãng mạn, phúng dụ, mộng du… khiến câu chuyện
ông kể rất hấp dẫn như có ma lực.
Trong một xã hội độc đảng toàn
trị như Trung Quốc, việc các tác phẩm lên án tội ác, lên án cường quyền tàn
bạo, đồng cảm nỗi đau bị chà đạp, bị bóp nát của dân đen, thét lên nỗi căm hận
ngút trời của một nhân loại bị đọa đầy trong địa ngục trần gian của Mạc Ngôn
được ra với thế giới và được giải Nobel quả tình như một phép lạ, như là một
hiện tượng kỳ quặc rất khó giải thích.
Mạc Ngôn mà ở Việt Nam, chắc chắn
đã bị bắt chứ nằm mơ cũng không hình dung ra những “Báu vật của đời”, “Đàn
hương hình” được xuất bản. Tuy nhiên, Việt Nam đã cho in hai tác phẩm quan
trọng này của Mạc Ngôn với chiếc kéo kiểm duyệt đã cắt khá nhiều trang nhạy cảm
và đổi cả tên tác phẩm từ “Vú to mông lớn” thành “Báu vật của đời”. Xem ra, dù
nước Trung Cộng khá khắc nghiệt trong cơ chế kiểm duyệt văn chương, báo chí
cũng như các nghệ thuật khác, vẫn thoáng hơn nhiều cơ chế kiểm duyệt dễ sợ của
Việt cộng. Người viết bài này từng là nạn nhân của việc cấm tự do sáng tác, năm
1982, bài thơ “Khóc Nguyên Hồng” (Cho một nhà văn nằm xuống) đã bị chính quyền quy
kết là thơ phản động; và năm 1989 với tiểu thuyết “Ly thân” bị thu hồi sau khi
in đã làm chúng tôi càng cảm thông, cảm phục tinh thần sáng tạo của Mạc Ngôn để
có được những kiệt tác ngay trong lưỡi kéo kiểm duyệt của chế độ độc tài.
Nhà cầm quyền Trung cộng đã hoan
hỉ chúc mừng Mạc Ngôn được giải văn chương Nobel, coi như một thắng lợi của
nước Trung Hoa cộng sản. Mười hai năm trước, khi nhà văn Pháp gốc Trung Hoa Cao
Hành Kiện được giải thưởng Nobel văn học cho cuốn “Linh Sơn”, truyền thông
chính thống Trung Cộng đã cho đây là bọn địch chơi xấu chế độ xã hội xã hội chủ
nghĩa và coi Cao Hành Kiện như không phải người Hoa. Vài năm trước, giải Nobel
hòa bình được trao cho nhà ly khai số một trong nước là Lưu Hiểu Ba đang ngồi
tù, đảng cộng sản Trung quốc đã nguyền rủa giải này và trừng phạt nước Na Uy
tới bến.
Các nhà đấu tranh dân chủ chống
chế độ Trung Cộng độc tài ngoài nước như Ngụy Kim Sinh, trong nước như Ngải Vị Vị…
đều chê bai dè bửu giải Nobel văn chương của Mạc Ngôn, coi ông là nhà văn của
đảng, người vẫn còn tôn sùng bạo chúa Mao Trạch Đông… Rằng họ coi việc trao giải
Nobel văn học cho Mạc Ngôn là hành vi xuống thang của Ủy ban giải Nobel, bợ đỡ
chế độ Trung cộng, đền bù thiệt hại cho việc họ đã trao Nobel hòa bình cho Lưu
Hiểu Ba - kẻ thù không đội trời chung với chế độ cộng sản Trung Hoa…
Nhưng chỉ sau chưa đầy hai ngày, trong
cuộc họp báo của Mạc Ngôn tại làng Cao Mật tỉnh Sơn Đông, nhà văn lớn này đã
lên tiếng trước một rừng nhà báo trong và ngoài nước đòi tư do cho Nobel hòa bình
Lưu Hiểu Ba đang bị giam cầm trong nhà tù Trung cộng. Việc làm này khiến nhà
cầm quyền Trung Quốc chưng hửng, ngẩn tò te vì cú sút bóng chính trị bất ngờ
vào gôn đảng cộng sản. Xin xem ba đoạn trích dưới đây rút trong ba bản tin của
đài Pháp ngữ tiếng Việt (RFI) để minh tường sự việc:
“Theo AFP, từ quê hương của mình,
làng Cao Mật, phía đông Trung Quốc, Giải Nobel Văn học 2012, tuyên bố: "Tôi
hy vọng ông Lưu sẽ được tự do sớm nhất có thể".
Một ngày sau khi nhà văn Mạc Ngôn
được trao giải Nobel Văn học 2012, chính quyền Trung Quốc mới lên tiếng hoan nghênh
sự kiện này.
Theo Tân Hoa Xã, ông Lý Trường
Xuân, Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị đảng Cộng sản Trung Quốc, phụ trách lý
luận và tư tưởng, tuyên bố: "Giải Nobel được trao tặng cho nhà văn Mạc
Ngôn chứng tỏ sự phong phú và tiến bộ của văn học Trung Quốc và không ngừng
củng cố sức mạnh và ảnh hưởng quốc tế của Trung Quốc nói chung".
Trong thư chúc mừng, lãnh đạo
công tác lý luận và tư tưởng của đảng Cộng sản Trung Quốc kêu gọi các nhà văn
quan tâm chú ý đến nhân dân, gắn bó với thực tế, cuộc sống và quảng đại quần
chúng.
Trả lời phỏng vấn Đại chúng
nhật báo của tỉnh Sơn Đông, giải Nobel Văn học 2012 nhấn mạnh đến sự cần thiết đối
với nhà văn phải đề cập đến các chủ đề chính trị, xã hội và có đầu óc phê phán.
Ông Mạc Ngôn là phó chủ tịch Hiệp
hội các nhà văn Trung Quốc và là đảng viên đảng Cộng sản Trung Quốc.
Giới ly khai Trung Quốc chỉ trích
ông là người của chế độ và đặc biệt là đã tham gia, hồi tháng Năm vừa qua, kỷ niệm
70 năm ngày Mao Trạch Đông đọc diễn văn về nghệ thuật và văn học ở Diên An,
trong bài diễn văn này, Mao cho rằng các nhà văn cần phải phục vụ đảng Cộng sản.
Ông Mạc Ngôn đã đáp trả rằng giải
Nobel mà ông được trao tặng ngày hôm qua là "một giải thưởng văn học,
không phải là giải thưởng chính trị". Về bài diễn văn của Mao Trạch Đông
tại Diên An, nhà văn này cho rằng "một số nhận xét của Mao về nghệ thuật
là hợp lý".
Tờ Nhân Dân Nhật Báo, cơ quan
ngôn luận của đảng cộng sản Trung Quốc đã không che giấu niềm tự hào khi ghi
nhận “Đây là giải Nobel Văn học đầu tiên được trao tặng cho một nhà văn Trung
Quốc. Các văn sĩ Trung Quốc và nhân dân Trung Quốc đã đợi quá lâu” để được vinh
dự này.
“Trong số những người phải chạy
ra nước ngoài tỵ nạn, nhà văn Dư Kiệt bình luận trên báo chí Đức như sau về
giải thưởng dành cho Mạc Ngôn: “ Đây là một vụ tai tiếng xấu lịch sử. Trao giải
Nobel cho một nhà văn từng chép tay một văn kiện của Mao Trạch Đông, kẻ đã gây
tội ác hơn cả Stalin và Hitler”.
Nghệ sĩ Ngải Vị Vị, người đang bị
chính quyền trả đòn thù bằng biện pháp “ truy thuế” bình luận: Không biết nên
cười hay nên khóc vì Mạc Ngôn luôn đứng về phía chính quyền.
Nhà văn Nguyễn Quang Lập, trên
blog Quê Choa đã hết lời ca ngợi việc Mạc Ngôn đòi trả tự do cho Lưu Hiểu Ba
người đoạt giải Nobel Hòa bình đang bị tù tội ngay trong ngày họp báo đầu tiên
của ông sau khi nhận Nobel văn học. Rổi ông Lập nói giả dụ một nhà văn Việt Nam
trong 1200 nhà văn được giải Nobel, xem họ chỉ ngậm miệng ăn tiền mà mọp lưng trước
nhà cầm quyền để yên thân, đâu có được nhân cách lớn như Mạc Ngôn, nghe mà tủi
nhục ghê gớm:
“RFI loan tin Nobel Văn học mong
muốn Nobel Hòa bình được tự do: “Trả lời phỏng vấn từ quê hương của mình, làng
Cao Mật, phía đông Trung Quốc, Giải Nobel Văn học 2012 nói: “ Tôi hy vọng ông
Lưu sẽ được tự do sớm nhất có thể”.
Chính phát ngôn đó đã cho thấy
tầm vóc lớn lao của Mạc Ngôn. Hoan hô bác Mạc Ngôn, từ nay em nguyện yêu bác
mãi mãi! Cho dù Tàu có đem quân xâm lăng nước Việt một lần nữa thì em vẫn yêu
bác.
Chợt nghĩ nếu ai đó trong 1200
nhà văn Việt đương đại đoạt giải Nobel thì họ sẽ nói gì khi được nhắc đến ông
Cù Huy Hà Vũ, đến Điếu Cày và nhiều người khác nữa? Chẳng biết họ sẽ nói gì
nhưng chắc chắn họ không “dại mồm” như bác Mạc Ngôn, mình xin cá 1 ăn một trăm
đấy! Được cái giải nhà nước đã cảm ơn Đảng rối rít, nói gì đòi tự do cho ai!”.
Như vậy, trong xã hội Trung cộng,
một đảng viên, một vị quan chức lớn: phó chủ tịch hiệp hội các nhà văn Trung Quốc,
người từng được coi là nhà văn của đảng, tất nhiên Mạc Ngôn đã được ĐẢNG TIN.
Ông lại được nhân dân Trung Quốc và nhân dân thế giới quý trọng, coi như ông đã
được DÂN MẾN. Mạc Ngôn lại được Ủy ban Nobel Thụy Điển (bị các báo lề phải
Trung cộng gọi là bọn địch) trao giải Nobel, được báo chí của Mỹ và châu Âu là
thế lực thù địch đang giãy chết hết lời ca ngợi, coi như nhà văn này đã được
ĐỊCH YÊU.
Sống trong xã hội độc đảng độc
quyền cộng sản, Mạc Ngôn có lẽ là nhà văn thứ hai sau Solokhov, tác giả kiệt
tác “Sông Đông êm đềm” từng đoạt giải Nobel văn học đã đạt được danh hiệu VIẾT
CHO ĐẢNG TIN, DÂN MẾN, ĐỊCH YÊU.
Người viết bài này trong đại hội
4 hội nhà văn Việt Nam đã lên diễn đàn đại hội nói vo nhiều chuyện, trong đó chúng
tôi đã tuyên bố nhà văn Việt Nam phải viết sao như Nguyễn Trãi, Nguyễn Du… viết
sao cho ĐẢNG TIN, DÂN MẾN, ĐỊCH YÊU, viết vượt lên yếu tố chính trị, tuyệt đối
không được làm con ở (con sen) cho chính trị mới có tác phẩm lớn. Viết như
Nguyễn Du viết Truyện Kiều vậy.
Năm 1965, miền Bắc Việt Nam
đang đánh nhau với miền Nam mà ở Hà Nội, ông Trường Chinh vẫn chủ tọa cuộc kỷ niệm
200 năm ngày sinh Nguyễn Du; cùng ngày đó, ở Sài Gòn, quốc trưởng Phan Huy Quát,
cũng chủ trì lễ kỷ niệm 200 năm ngày sinh Nguyễn Du trong hội trường Nhạc viện
Quốc gia. Rõ ràng, Truyện Kiều và Nguyễn Du đã hội đủ ba yếu tố làm nên đại thi
hào dân tộc: đảng tin, dân mến, địch yêu đó sao?
Từ Sài Gòn, một nhà văn đang bị
cấm viết, cấm in sách trên khắp các kênh sách báo lề phải, chúng tôi (Trần Mạnh
Hảo) chúc mừng nhà văn Trung Quốc Mạc Ngôn được giải Nobel văn học, báo chí thế
giới đã và đang xếp ông ngang ngửa với đại văn hào Market,tác giả kiệt tác “Trăm
năm cô đơn”.
Cám ơn ông Mạc Ngôn đã trưng ra
cho thế giới thấy sự tàn bạo có một không hai đã và đang thống trị nước Trung
Hoa, rằng cái ác đang hủy diệt thế giới, con người đang bị dày xéo và đau đớn
tận cùng, vẫn kiên gan tìm sự sống trong nỗi chết. Những trang văn của ông đau
đớn đến tận cùng trời mây cây cỏ.
Mạc Ngôn, ông đang tiếp tục
truyền thống nhân văn của đại văn hào Lỗ Tấn (người bị giải Nobel làm ngơ cũng
như giải này đã làm ngơ nhà văn số một thế giới Lep Tostoi) rằng, hỡi con
người, mi lấy ở đâu cái quyền đầy đọa dân tộc ngươi, đồng loại của người kinh
hãi hơn mọi thứ ma quỷ trên đời đến thế?
Sài Gòn ngày 13-10-2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét