Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

tri kỷ & tôi - đỗ hồng ngọc * thơ













người bác sĩ bạn tôi

Một chục bác sĩ xúm quanh bác sĩ bạn tôi
trầm ngâm
Một chục bác sĩ ngồi quanh bác sĩ bạn tôi
lắc đầu
Người vợ bác sĩ nằm dưới chân chồng bác sĩ
mím môi
Người con bác sĩ ôm người cha bác sĩ
nín khóc

Tất cả đều bất lực
như bó tay
trước Thần chết…

Trừ một người
duy nhất:
bạn tôi

Anh nhìn Thần chết cười cười
dắt tay Thần chết đi chơi
loanh quanh
nghêu ngao ca hát
rồi hôn lên môi Thần chết
giả từ
mỗi người đi về một phía.

Người bác sĩ bạn tôi,
Trương Thìn
là vậy đó!

(Saigon 26.10.12)


ngày về Huế

Tôi thức trắng đêm ở Đà Nẵng
Ngày mai hội thảo
mặc kệ ngày mai
Cứ thấy bạn tôi chập chờn
Cứ thấy bạn tôi bay bay
mà không bắt tay nhau được
mà không nói được với nhau lời nào

Rồi tôi về Huế
Lạ lùng thay con đường nào cũng mang tên
Dù Vỹ dạ, Đập đá, Bao Vinh
Chỗ nào cũng thấy đường Trương Thìn
Nhưng rồi tôi chợt nhớ
Chỉ có mỗi con đường duy nhất
ở lòng tôi.

Tôi ra bờ sông 
Nơi thuyền chở trăng về chưa kịp
Nơi lô nhô những chiếc thuyền rồng
buồn thiu đợi khách
Tôi lên tận Tuần
Nhìn tả trạch hữu trạch
nơi dòng sông ngan ngát trôi về
Tôi ghé Kim Long
mỹ miều đâu nữa
để liều để đi…

Khi bạn tôi chẳng về
cùng tôi hôm nay!

(Huế 20.10.12)

----------------
* nguồn: vcv.org


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét