Bạn cũ của tôi ngoài 60, định
cư ở Canada
mấy chục năm. Sau khi vợ qua đời, các con trưởng thành, anh quay về Việt Nam sống vì một
lẽ giản đơn: ngán mùa Đông băng giá xứ người. Tôi tin anh nói thật vì Canada rất lạnh,
người già rỗi việc suốt ngày ngồi bên lò sưởi, dễ bị trầm cảm. Nhưng theo tôi
đoán anh còn có những lý do khác hơn vì một người có bằng cao học Hán-Nôm của
ĐH Văn Khoa Sài Gòn ắt tâm hồn có cả kho suy nghĩ, tình cảm, sở nguyện, ước mơ…
Tôi đoán trúng ngay chóc. Không
gặp nhau một thời gian dài, bỗng một hôm anh mời tôi uống cà-phê để giới thiệu
“bạn gái” của anh. Tôi nghĩ bụng rằng cha già này sinh tật, với cái “mác” Việt
kiều, hẳn đã vớ một em chân dài. Tôi thật sự ngạc nhiên “bạn gái” của anh còn
khá trẻ – chắc bằng nửa tuổi anh – bồng theo một bé gái còn đỏ hỏn. Anh cười
tươi bảo: “…con gái tao đấy”. Tôi nhìn người phụ nữ thăm dò và cô ấy dường như
thấy cái dấu hỏi to tướng trong mắt tôi, nên cũng cười tươi, xác nhận: “cháu
được tám tháng…”. Anh tỏ ý nhờ tôi “tư vấn” để mua một căn nhà nhỏ làm tổ ấm…
Khi đứa bé khóc, “vợ” anh - theo
thuyết chính danh khi bạn gái có con với anh thì phải gọi là vợ mới trúng
- bồng đứa bé đi lòng vòng trong vườn để dỗ cháu, tôi bảo: “mày đã có năm
đứa con rồi, sao còn “dính” thêm chi vậy?”.
Anh tỉnh queo kể: “Bà này là em
gái bạn tao ở Canada .
Lúc đầu tao với bã thỏa thuận hai điểm. Thứ nhứt, không để có con. Thứ hai,
không đòi xuất cảnh. Bã OK vì bã cũng có một đứa con với đời chồng trước và có
mấy anh chị em ở nước ngoài nên bã biết ở bển chẳng phải là thiên đường. Tao
với bã dắt nhau đi chơi khắp nước. Cả đời lo học rồi lo kiếm tiền, đâu có thời
gian đi chơi với vợ, nay được tiếu ngạo giang hồ, vui hết biết. Tao cao hứng
làm cả trăm bài thơ cả tiếng Việt và tiếng Hoa, hầu hết là thơ tình. In rồi,
hôm nào gửi mày xem chơi. Mày biết đấy, tao làm thơ từ hồi trung học. Thế mà
qua bển, tao tịt luôn…”.
Anh nhấp ngụm cà phê sữa rồi tiếp:
“Bỗng một hôm bã báo tin sét đánh: “em cấn thai rồi”, hỏi tao nên để hay phá.
Tao chết lặng, cố lắm mới không kết tội bã vi phạm hợp đồng. Tao suy nghĩ hai
ngày mới đi đến quyết định giữ cái thai…”.
Anh giải thích: “Đã có năm đứa con
thì thêm đứa nữa cũng được. Dầu sao cũng là giọt máu của mình, bỏ nó mang tội.
Hơn nữa, tao với bã đâu phải cặp với nhau qua đường. Bã tội lắm. Có bã tao thấy
cuộc sống có ý nghĩa. Tao không biết đó có phải tình yêu hay không. Mày biết
đấy, người lớn tuổi như bọn mình thì vợ con, xã hội không cần mình nữa. Chẳng
lẽ sống chờ chết… Bã còn trẻ, tao có chết trước thì bã nuôi con. Tiền dưỡng già
của tao đủ để mẹ con bã sống… Tao nói điều này chắc mày ngạc nhiên: tao thương
con bé này nhiều hơn các anh chị nó, có lẽ vì suốt ngày tao bồng bế nó, còn mấy
đứa kia tao đâu có thời giờ gần gũi, chăm nom… À, khi biết tao có đứa bé này,
mấy anh chị nó bên Canada
đều chúc mừng và mong sớm có dịp gặp em và… dì. Chúng nó còn gửi lời cảm ơn dì
đã săn sóc tao thay chúng nó”.
Cha già con muộn nhưng có vẻ tình
không muộn. Tôi chưa kịp nói lời chúc mừng anh thì vợ anh bồng con trở lại để
cho cháu bú. Tôi quan sát “bố già” lấy bình sữa từ trong xách của vợ, xích ghế
lại gần cho con bú một cách điệu nghệ và thích thú. Nhiều người trong quán chăm
chú nhìn, có lẽ đến lúc ấy họ mới nhận ra ông già đó là bố của đứa bé chứ không
phải ông ngoại. Anh còn tỉnh bơ bảo con rõ lớn: “Bé ngoan BA thương…”.
Trước khi chia tay, anh bảo tôi: “Bã
mang bầu tới mười ba tháng… nên cháu phát triển rất tốt”. Thấy tôi trố mắt, anh
giải thích: “Thật ra, khi báo tao có thai, bã chưa cấn thai. Bã thử tao đấy.
Khi thấy tao chấp nhận có con bã mới yên tâm có thai. Phụ nữ giữ quyền quyết
định yes hay no mà. Bã gài bẫy tao…”. Anh cười nhìn người vợ trẻ và chị cũng
cười theo.
Một cái bẫy dịu dàng…
8-2012
------------------
* nguồn: xunau.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét