Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

thu không ca - ngô nguyên nghiễm * thơ


*tặng bằng hữu Châu Ðốc và Thầy Thiện Chí











Ðá dựng hồn xanh mây chớm chở
Hoàng hôn lồng lộng phố mù mưa
Rượu dăm ba hớp đời ngây dại
Rót xuống linh hoa, rót xuống mãi
Ðậm đà từng giọt thạch anh xưa

Ô hay, hồn của muôn năm trước
Hốt nhiên chuyển hóa thân hoàng cúc
Góc phố hực vàng hạt quang niên
Hàng triệu năm soi quanh trái đất
Một giây khằn cứng góc quê nhà

Lung linh bóng rượu có hình ai
Núi cũng bơ vơ, núi thở dài
Ôm gió bay về sương chợt động
Lạnh buốt tim hồng lạnh hai tay

Ẩn hiện con kênh đầy phố thị
Mươi năm chớp nhoáng áo tang điền
Tiếng đò ai gọi đêm khuya vắng
Ðá dựng phương trời sao trĩu nặng
Giang hồ vứt áo cười oan khiên

Dẫu biết thời gian như cánh nhạn
Hót quanh đáy suối chiều hoang vu
Lạ lùng âm sắc không như có
Thì thôi, một giọt xuống vô hư

Thì thôi, một giọt đi bằng hữu
Chiều đã vàng bên dãy Thất Sơn
Lẽ nào rượu rót chưa vàng áo
Mà đã vàng môi bạn cố hương

Mươi năm rồi lại mươi năm nữa
Núi cũng là hơi ấm khói hồng
Gốc rạ mái tranh đầy ký ức
Hồn chim viễn xứ vẫn thu không

Hồn chim gói kín lời thư tịch
Gởi lại tàn cây cổ cuối làng
Áo vải chân trần chầm chậm bước
Sợ làm đá núi giật mình chăng ?

Ðá dựng hồn xanh chiều biên giới
Cuồn cuộn khí thiêng ráng chiều bay.

--------------------
* nguồn: thuviensangtao


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét