Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

đỉnh dốc – vũ thiên kiều * thơ















*
trên đỉnh dốc xông xênh nắng gió
ngời ngợi sắc xuân
có chút nào trầm tư về chân dốc
thuở mồ hôi bầu bạn những âu lo

*
vắt vẻo chênh vênh hay nỗi niềm ma lực
nhích từng bước lòng reo mơ cuộc hội
bờ môi hồng cập bến
ánh mắt giao nhau bóng địa đàng

*
vệt cắt lẹm từ lá cỏ
dọc ngang rớm máu trên da thịt
có ngăn được bước chân và niềm da diết
trái cấm một lần yêu…

*
chênh vênh đỉnh dốc
tâm điểm cao hay òa cơn tiếc muộn
ai dám đánh đu một đời trên đỉnh dốc
đường trượt về xây xẩm mây bay…

--------------------
* nguồn: xunau.org


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét