Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

nguyễn đăng trình - vu vơ 6/8 * thơ



bên hiên trường cũ












về trường xưa
nhớ hạ xưa
cùng ai
trốn cái nắng trưa oi nồng
tiếng ve
khàn đến nhão lòng
sân trường
hoe xác phượng hồng
lay bay
tay vô tình chạm bàn tay
nửa e ấp... rụt
nửa ngây ngất... dừng
từ khi
vời vợi người dưng
khóc không khóc nổi
buồn nhưng nhức buồn!...

sợ một ngày mưa











thốt xanh roi rói lời thề
cái ngày em vứt ra hè rồi xa
tầm xuân thôi biếc vườn cà
em mai trúc với người ta xứ nào?

thốt xanh roi rói cơn đau
cái ngày em nói cái câu đắng lòng
bến xuân ghếch chiếc đò không
để tôi buồn với con sông quê buồn!

thốt xanh roi rói đường gươm
cái ngày em nỡ đả thương cuộc tình
trăng xuân đột quị thình lình
để tôi khuya với hương quỳnh sân khuya!...

vui buồn giờ đã hôm kia
càng đong càng lửng càng chia càng đầy
mỗi năm tôi sợ một ngày
mưa xanh từ cuối chân mây xanh về...

cũng may
còn có cây đàn










và... hàng cau lặng lẽ vàng
và... tôi cũng lặng lẽ đàn mỏi mê
ngoài chiều dấm dẳng tiếng ve
nhắn nhe thêm một mùa hè em xa...

tập quên chiếu rượu ngật ngà
nỗi niềm quen thói lập lòa trùng vây
khuya sâu sương xuống mỏng dày
xỉn không chịu xỉn buồn ray rứt buồn...

buồn ngày em tập lược gương
là ngày em sắp bỏ trường và... tôi
buồn ngày em tóc thẳng ngôi
là ngày em đã chẻ đôi cuộc tình!

chiều chiều mình gạt gẫm mình
nắng phai vạt rập vạt rình chực tan
cũng may còn có cây đàn
từng tưng kể lể cho ngàn sau nghe...

--------------------------

comment bấm nút của nguyễn tiết và...


Mới đọc bài thơ SỢ MỘT NGÀY MƯA của NĐT với giọng thơ và những từ mang dáng vẻ phớt đời, tưng tửng như "cái ngày", "em vứt ra hè", "em nói cái câu", "đường gươm"... ta có cảm giác tác giả như một chàng lãng tử, ngông nghênh với cuộc đời và có một chút bất cần đời. Nhưng đọc kỹ vài lần đến câu cuối của bài thơ ta lại thấy chàng lãng tử này thực sự có một chiều sâu tâm hồn mà ở đó ta thấy bóng dáng của một tình yêu tha thiết đang nương náu. Ta hãy cùng lần theo dòng cảm xúc của tác giả để nhận ra chân tướng của chàng…

thốt xanh roi rói lời thề
cái ngày em vứt ra hè rồi xa
tầm xuân thôi biếc vườn cà
em mai trúc với người ta xứ nào?


Ngày mới yêu nhau, tình yêu xanh biếc như nụ tầm xuân đang nở rộ nơi vườn cà với đầy hoa tím màu chung thủy. Nhưng rồi như bệnh của đất trời, gió mưa đã làm lòng người thay đổi. Em đã vứt bỏ lời thề xưa rồi ra đi, em về với người để nụ tầm xuân không còn xanh biếc nữa. Với một lời lẫy hờn "cái ngày em vứt ra hè rồi xa" nhưng tác giả vẫn cho ta thấy đau đáu một nỗi buồn, nỗi nhớ, một sự mong ngóng ẩn chứa bên trong: "em mai trúc với người ta xứ nào?".
Em đi rồi còn gì cho người ở lại? Phải chăng còn lại đây "cái câu nói đắng lòng", cái cơn đau còn tươi roi rói nơi tim? Để chiếc đò trống cô đơn nằm "ghếch" bên bến sông xưa với nỗi buồn quạnh quẽ chờ người năm cũ. Tác giả đã dùng từ "ghếch" không phải đậu hay nằm để nói lên nỗi lòng mong nhớ, nỗi đợi chờ dù là vô vọng, đợi chờ người mà một sớm mai nào đã bỏ ra đi "để tôi buồn với con sông quê buồn!".

thốt xanh roi rói cơn đau ...
cái ngày em nói cái câu đắng lòng
bến xuân ghếch chiếc đò không
để tôi buồn với con sông quê buồn!

thốt xanh roi rói đường gươm
cái ngày em nỡ đả thương cuộc tình
trăng xuân đột quị thình lình
để tôi khuya với hương quỳnh sân khuya!...


Em vội vã ra đi với niềm hạnh phúc mới để lại cho anh một vết thương sâu thẳm nơi trái tim vẫn còn dào dạt ân tình. Vầng trăng đã từng chứng kiến những lần hẹn hò cũng bất chợt đau thương và nằm ẩn mình trong lớp mây mù. Đêm với hun hút nỗi niềm chỉ mình anh với thoang thoảng hương quỳnh để tiếc thương một tình yêu đã mất. Hoa quỳnh nở trong đêm không trăng, mịt mù như ngã ba đường nơi anh đã lạc mất em.
Tình yêu là gì mà sao lạ lùng đến vậy? Nó làm cho con người ta vừa hạnh phúc lại vừa khổ đau, nó đến và đi như cơn gió thoảng. Nhưng dù mất hay còn tình yêu vẫn mang lại cho con người những buồn vui xen lẫn. Có nghịch lí không khi niềm vui "càng đong càng lửng" và nỗi buồn thì "càng chia càng đầy"? Có lẽ là không đâu. Vì tình yêu nó có lý lẽ riêng của nó. Khi mất nhau người ta muốn quên để lòng bớt khổ đau, nhưng càng muốn quên thì lại càng thêm nhớ. Tác giả NĐT cũng không ngoại lệ và từ sâu thẳm cõi lòng tác giả, mỗi năm vẫn "sợ" một ngày. Cái ngày mà "em vứt lời thề"… để lại cho anh một "đường gươm" làm tóe máu trái tim. Anh đau lắm nên anh sợ lắm. Càng đau anh càng muốn quên nhưng càng muốn quên anh lại càng nhớ, người yêu ơi em ở phương nào em có biết không?!

vui buồn giờ đã hôm kia
càng đong càng lửng càng chia càng đầy
mỗi năm tôi sợ một ngày
mưa xanh từ cuối chân mây xanh về...


NĐT đã gởi hồn mình trong những câu thơ làm cho người đọc vừa mỉm cười lại vừa suy tư. Bằng những ngôn từ rất giản dị trong cuộc sống nhưng NĐT đưa vào thơ lại đẹp và tạo cho bài thơ có một tâm hồn biết cười, biết khóc. Hay lắm.
Đó chỉ là những cảm nhận của riêng NT muốn chia sẻ tuy không biết ý tưởng của tác giả thế nào. Thôi cho NT mạo muội vậy nhé NĐT. Chúc vui.
 


... khảo mai

ĐỪNG ANH NHÉ!

Lời đã thốt làm sao không nhớ
Em ngậm ngùi dứt áo ra đi
Bởi không thể khác hơn được nữa
Chớ vui gì mai trúc hả anh?

Câu đắng lòng biết anh đau một

Em đau mười anh hiểu gì em
Bến xuân còn dìu dập khách xuân
Em bến lạ buồn hơn sông buồn

Vội vàng gì mà trách em chi

Nếu anh hiểu càng thương em nữa
Đầu xuân hoa rụng bỏ mùa xuân
Tôi khắc khoải trong mùa xuân tôi

Lời anh trách đau hơn dao cắt

Rát tim em dù thẹo liền da
Thôi anh nhé tình xưa còn chút
Đừng bao giờ sát muối đời nhau
Sg, 07/11/2012
 
----------------------
Anh NDT!

Bài thơ anh hay lắm
và chị Tiết đã ca hết lời
bây giờ có nói cũng là lặp lại
vậy bài thơ này là thay lời cảm nhận của KM...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét