Trong nước mới đây, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều được đánh
trống khua chiêng ầm ỹ bởi một số nhân vật có máu mặt trong giới văn thi sĩ
quốc nội. Họ đang “hợp đồng tác chiến” đánh bóng tên tuổi của nhà thơ này lên
tận chín tầng mây, như một hiện tượng tương tự trường hợp Nguyễn Huy Thiệp
trước đây. Có điều khác là nếu nhà văn Nguyễn Huy Thiệp xứng đáng với lời ca
tụng bao nhiêu thì nhà thơ Nguyễn Quang Thiều lại nhận được những lời tung hô
quá đáng đến mức kệch cỡm bấy nhiêu. Nhà văn trước là xứng đáng vì ông mở đầu
cách viết mới mẻ với đề tài “phạm húy” cùng văn phong “sắc cạnh lạnh lùng”chưa
hề có trước kia, sau việc “mở trói” nhờ cuộc đổi mới của cố tổng bí thư đảng
Cộng Sản Việt Nam, Nguyễn Văn Linh. Còn nói kệch cỡm đối với nhà thơ sau là vì
cách phê bình thậm xưng đến mức nịnh bợ thơ ông phó chủ tịch Hội Nhà Văn Việt Nam của một số người tổ chức và tham gia tọa đàm
khoa học “Thơ Việt Nam
hiện đại và Nguyễn Quang Thiều” [1]. Đây là cuộc hội thảo với các ngôn từ “đao
to búa lớn” mà chính nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo vốn hiếm gây ồn ào cũng
phải viết “Tôi không thích cái tên hội thảo đó. Nó to tát quá. Hình như
thời nay người ta thích to tát. Khen chê cũng to tát. Muốn gắn cái nho nhỏ với
cái to tát. Theo tôi thì chỉ nên trưng cái pano vừa vừa ‘Toạ đàm thơ NQT’ cũng
chả sao”. Rồi ông nhắc lại nhận định của ông từ trước nhưng đến nay vẫn còn giá
trị là “Thiều làm thơ không có bài dở nhưng cũng không có bài nào thật
hay”. Nguyễn Trọng Tạo nói rất đúng. Làm như thơ Việt Nam hiện đại chẳng đáng kể gì nếu
không gắn tên nhà thơ Nguyễn Quang Thiều vào đó hay sao? [2].
Cuộc hội thảo đã làm một số văn thi sĩ phân chia làm hai phe
: bênh và chống. Trong số tâng bốc có những khuôn mặt cán bộ thuộc Hội Nhà Văn
như chủ tịch Hữu Thỉnh, ủy viên hội đồng lý luận phê bình văn học Chu Văn Sơn
và trưởng ban lý luận phê bình Nguyễn Chí Hoan, còn Viện Văn Học là viện trưởng
Nguyễn Đăng Điệp v.v... Cũng có nhà phê bình đứng “chân ngoài chân trong” là Đỗ
Quyên (Canada ).
Đúng như một dàn “hợp xướng” hay nói khác đi, có đủ ban bệ chính thống từ trung
ương đến địa phương, để tuyên truyền rằng có một nhà thơ lớn của thời đại nhờ
đảng Cộng Sản Việt Nam... hóa phép một hạt bụi mới được lấp lánh ánh sáng của
đảng! [3].
Trong số những bài đánh giá thơ Nguyễn Quang Thiều thì bài
viết của nhà thơ kiêm phê bình gia Inrasara là thuyết phục nhất vì quan điểm
duy lý chừng mực của ông. Tiếc là bài nhận định này ông cho đăng trên blog
của mình và trang Tiền
Vệ, chứ không đọc trong cuộc hội thảo [4]. Theo Inrasara, sở dĩ thơ Nguyễn Quang
Thiều nổi bật lên gần đây là vì “hoàn cảnh lịch sử”. Ông
viết “Chẳng những đề cao mà là tụng ca, tụng ca thành một cao trào bất
bình thường đến gây dị nghị”. Hay một đoạn trích dẫn khác “Dẫu sao,
dù chê bôi, tụng ca hay dị nghị, dù đa số ít nhiều vì hệ quả của ‘hoàn cảnh xã
hội’. Rất đặc trưng Việt Nam .” Ông
đã nói thẳng ra : “Và ít nhà phê bình không ngần ngại nhét vào trong tay
anh ‘lá cờ đầu’ cách tân thơ Việt. Chính tại đây xảy ra nỗi nhầm lẫn lớn: nhầm
lẫn của lịch sử. Thủ phạm vẫn là ‘hoàn cảnh xã hội’. Nhà thơ Inrasara đã
chứng minh nhầm lẫn này tiếp theo sau đó.
Thẳng thừng hơn, nhà thơ Hoàng Hưng trong ý kiến phản hồi bài
trên của Inrasara có viết “Thêm nữa, tư duy ‘phò chính thống’ từ chỗ ‘phò
quan điểm chính thống’ (của đảng) đã và đang ‘diễn biến’ thành ‘phò các vị có
địa vị chính thống’…” [5].
Để bác bỏ những luận điệu có tính dự đoán của Đỗ Quyên khi
ông này tự tin suy diễn rằng “Thơ Nguyễn Quang Thiều vì con người, vì quê
hương, vì trách nhiệm công dân với làng với nước, vì bổn phận làm người trên
trái đất”, nhà phê bình Inrasara lập luận “Nguyễn Quang Thiều không
thể không né tránh các vấn đề thời sự nổi cộm, cái khả năng va chạm cơ chế mà
anh là một bộ phận không rời”. Ông mạnh mẽ lên án “Tuyệt đại đa số
nhà thơ chính thống Việt Nam .
đã chạy trốn thời sự nóng bỏng tác động đến toàn xã hội là sự kiện Trường Sa -
Hoàng Sa”. Và ông khẳng định “Chỉ khi được phép, họ mới ồ ạt làm thơ
yêu nước” [6].
Trong mục đích vạch ra sự thiếu sót cố ý trong những người
tâng bốc Nguyễn Quang Thiều, Inrasara nói thẳng là ngay những nhà thơ miền Nam
(sau 1975) cũng đi trước Nguyễn Quang Thiều. Điển hình như Nguyễn Quốc Chánh
với Đêm mặt trời mọc (1990) hay Trần Tiến Dũng với Khối
động (1997) và Hiện (2000). Lý do là thơ Nguyễn Quang Thiều
“không hậu hiện đại. Không và không thể” trong khi hai nhà thơ trên đã thử
nghiệm dòng thơ hậu hiện đại. Đó là chưa kể sau này còn có nhóm Mở Miệng với
Bùi Chát, Lý Đợi. Nhà thơ Inrasara không cả nể, mà viết rằng “Hiện tượng
thơ Sài Gòn. Nó hoàn toàn khác với thơ cách tân ở miền Bắc. Khác từ tâm thế,
thái độ và sinh hoạt, khác đến giọng điệu lẫn thủ pháp nghệ thuật”. Họ có
thái độ phản kháng truyền thống, ôn hòa hay mạnh mẽ [7].
Buồn cười là trong số những người ‘phò’ Nguyễn Quang Thiều
có cảnh ‘trống đánh xuôi kèn thổi ngược’ giữa hai tác giả sau. Nguyễn Đăng Điệp
cho rằng “Với những bứt phá mạnh mẽ của Nguyễn Quang Thiều, ý thức cách
tân về lối viết trở nên thường trực và riết róng” thì trái lại Đỗ Quyên
nhận định khó hiểu “tác giả làm thơ trước, cách tân sau” hay ví von
dễ dãi theo kiểu xe cộ lưu thông “không cầm đèn chạy trước ô tô
thơ”. Có đời nào xây nhà trước nhưng chưa gọi là mới mà sau đó lại “làm
mới” thì mới gọi cách tân sao? Có ai xây nhà kỳ quái vậy nhỉ (vì không xây mới
từ đầu)? Còn vô lý nữa là khi ví với cách “không cầm đèn chạy trước ô tô
thơ”. Như thế, cả hai cách so sánh đều là chưa cách tân, chứ cách tân cái
kiểu gì mà lại đi sau, không chịu đi trước? Thật ra, đó chỉ là một câu lủng
củng gây khó hiểu của Đỗ Quyên!
Để đáp trả những tiếng phèng la ỏm tỏi trên, nhà thơ kiêm
phê bình gia (ưa nói thẳng) Trần Mạnh Hảo cũng đã phải vận dụng hết “mười thành
công lực” lâu nay của ông để phản bác lại, theo cách “tiếng hát át tiếng bom”
của miền Bắc thời chiến tranh vậy (?). Nhà thơ Trần Mạnh Hảo đã phản pháo lại
bài phê bình rườm rà của Đỗ Quyên “Thi
pháp Nguyễn Quang Thiều” bằng bài viết “Khi
ông Đỗ Quyên gọi hồn thơ ‘Tân con cóc’ của Nguyễn Quang Thiều”. Chỉ qua
nhan đề, người ta cũng biết ông Hảo muốn chê thơ ông Thiều là dở! Trong bài
này, tôi chỉ đồng ý với nhận định hợp lý của ông Hảo đối với thơ ông Thiều, chứ
không đồng ý cho lắm về sự ác cảm của ông Hảo đến mức dị ứng đối với sự đột phá
trong nghệ thuật sáng tạo thi ca. Thật ra, sự ‘tả xung hữu đột’ trong phê bình
của họ Trần là đáng hoan nghênh vì ông không nể nang ai cả nhưng đáng tiếc là
ông lại đi quá đà! Xét kỹ, thơ ông Thiều cũng từa tựa như thơ dịch thì đúng một
phần nào vì sự lạm dụng từ ngữ trùng lặp lạc điệu, không cần thiết, đọc lên có
vẻ ngô nghê và nghe như tác giả không biết làm sinh động cú pháp! Điển hình như
những câu thơ sau đây:
Ngáp ngủ đã đêm qua
chưởi tục đã đêm qua
gạ gẫm làm tình đã đêm qua
âm hộ đã đêm qua
dương vật đã đêm qua!
(Lò mổ)
Đọc thêm một đoạn trùng lặp nhạt nhẽo đến ngớ ngẩn :
con đường
con đường
con đường
dắt ta về hồ nước cũ
...
con đường
con đường
con đường
ra đi từ hồ nước cũ.
(Lễ tạ)
Cách dùng điệp ngữ này cũng chẳng có gì mới lạ mà từng được
nhà văn nữ Túy Hồng ở miền Nam (Việt Nam Cộng Hòa) viết qua cuốn Tôi nhìn
tôi trên vách và cũng được nhà thơ Bùi Chát tận dụng sau này để mô tả đến
cùng sự đơn điệu thường xuyên và bất lực không thể nào thoát ra được đời sống
chính trị tù hãm ở Việt Nam lâu nay.
Trở lại cuộc vinh danh thơ Nguyễn Quang Thiều, Đỗ Quyên
trong tiểu đề “Có hay không có chủ nghĩa thơ hiện đại Việt Nam” (“Thi
pháp Nguyễn Quang Thiều”) mà Trần
Thị Phương Hoa chê là “Bài viết của Đỗ Quyên cung cấp một cái
nhìn lộn xộn về chủ nghĩa hiện đại” [8].
Sở dĩ tác giả trên nói lộn xộn là vì Đỗ Quyên mô tả thơ
Thiều như một mớ hổ lốn pha tạp, gồm có bài hiện sinh, bài thì siêu thực, bài
tượng trưng v.v… chỉ ở mức hiện đại, chứ chưa phải là hậu hiện đại trong ý
nghĩa của dòng thơ này.
Mạnh miệng nhất là bài phê bình thơ của Đặng Thân mà Trần
Mạnh Hảo đã phải hỏi thẳng “Đặng
Thân : Bình thơ hay tấu hài?” nhằm phê phán bài tham luận “Người
buông lưới dệt ánh sáng từ hố thẳm” của tác giả Đặng Thân. Thôi thì đủ
loại ngôn từ khoa đại được Đặng Thân gom hết vào mà nhiệt liệt tán tụng thơ
Thiều. Thế nhưng ai đọc kỹ thì thấy Đặng Thân bình... loạn theo kiểu ‘khen ồn
ào, chê kín đáo’ thơ họ Nguyễn “Nếu có ai đó hỏi hãy nêu hai nhà thơ Việt
cần đọc nhất trong một trăm năm qua, chắc rằng tôi, sau vài hồi cân nhắc cỡ
trăm cái tên, sẽ bảo nên đọc Hàn Mặc Tử “vỗ cánh bay chín tầng trời cao ngất”
và Nguyễn Quang Thiều. Cả hai đều tôn thờ đường lối có định hướng “loạn thần
kinh” vì kẻ trước thì đẻ ra trường thơ loạn, còn kẻ sau thì làm... loạn trường
thơ” [9].
Tiếp theo sau là Nguyễn Chí Hoan với “Tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ” -
thơ Nguyễn Quang Thiều “không để hiểu mà để tưởng tượng” (Báo Văn Nghệ tết Canh
Dần số 6+7+8 -2010, trang 54). Cùng với Chu Văn Sơn qua “Nguyễn Quang Thiều và khuynh hướng
sử thi tôn giáo” [10]. Cũng chỉ là những tụng ca ngoa ngữ và
đại ngôn!
Ông chủ tịch Hữu Thỉnh còn chi ly hơn mà phân chia ra thơ
cần giải thích và thơ dễ hiểu không cần giải thích của thơ họ Nguyễn. Ông ca
ngợi thơ phó chủ tịch “Nguyễn Quang Thiều đã có những câu thơ mở ra những
vô tận của liên tưởng” hoặc “Nguyễn Quang Thiều là ‘phù thuỷ’ về liên
tưởng”. Và những lời công kênh lên chất ngất “Điều cuối cùng là anh
đã tạo ra được sự ám ảnh: đó mới là cao diệu”. Còn nữa: “tạo ra từ
trường và vực xoáy”. Vẫn thản nhiên mở hết công suất tán tụng là “Nguyễn
Quang Thiều tạo ra môi trường thẩm mỹ mới, khước từ mọi sự véo von nhễ nhại, du
dương tội nghiệp. Nguyễn Quang Thiều huy động tối đa những ngẫu nhiên. Nguyễn
Quang Thiều là người cọng hưởng được cả thông tin, cảm xúc, tranh luận, bình
luận” [11]. Bài phát biểu của Hữu Thỉnh được Nguyễn
Đăng Điệp đồng thanh phụ hoạ “Những nhận xét của nhà thơ Hữu Thỉnh là lời
tổng kết hoàn hảo nhất cho cuộc toạ đàm khoa học Thơ Việt Nam hiện đại và
Nguyễn Quang Thiều” [12].
Thấy những hành động tung hứng lên tầng mây xanh Nguyễn
Quang Thiều, nhà thơ vai vế Vũ Quần Phương không chịu nổi nên phải phê phán
qua “Hội chứng yêu thơ
cuồng nhiệt và phong trào bốc thơm lẫn nhau”[13]. Cũng có người như nhà thơ Nguyễn Đăng
Trình hoặc Trần Đình Thu bày tỏ sự bất đồng ý về kịch bản... phong thần cho ông
Thiều mà cơ quan tổ chức hội thảo là Viện Văn Học với ông chủ tịch Hữu Thỉnh đề
cao phó chủ tịch Nguyễn Quang Thiều, hai ông quan nắm quyền cao nhất nhì trong
Hội Nhà Văn Việt Nam.
Nói thẳng ra, kịch bản này bốc mùi nặng quá. Nói ‘bốc thơm’
như Vũ Quần Phương cũng chỉ là lời bình nhẹ nhàng có tính vị nể. Cuộc toạ đàm
chẳng khác gì một chiến dịch tuyên truyền với đủ nhân lực và thực hiện theo bài
bản lễ “tấn phong thi hào” cho một nhà thơ là chính Nguyễn Quang Thiều, người
đã trịnh trọng giữ vai trò nổ đại pháo khai mào rằng Việt
Nam là một “cường quốc” về thơ và những người, bất kể thực hay giả mê
thơ ông ta, cũng hăm hở nhảy ùa vào để chứng minh một điều duy nhất rằng thơ
Nguyễn Quang Thiều là tột đỉnh thi ca Việt Nam. Hiện đại! Phải chăng Hội Nhà
Văn đang mặc “áo thụng vái nhau” trong thi phú?
Tuyên truyền là gì? Là sự phóng đại, có ít xít ra nhiều,
ngay cả biến không thành có, nói láo thay nói thật, đồ dỏm thành đồ giá trị một
cách rập ràng đồng nhất bằng mọi phương tiện và thủ đoạn mình có sẵn! Tại sao?
Xin thử lý giải là nhằm mục đích “ru ngủ” giới văn nghệ sĩ và định hướng dư
luận cho họ quên hết hiện thực tình hình cực kỳ khó khăn về mọi mặt của người
dân và sự hung hăng lấn chiếm trắng trợn biển đảo nước ta của Trung Quốc.
PĐ.
(5-8-2012)
--------------
PS: Nếu muốn biết quan hệ giữa Hội Nhà Văn Việt Nam và Trung
Quốc hai năm trước đây ra sao, xin đọc “Em
không phải là nhà văn” của Trang Hạ (Blog Trang Hạ ngày 29-7-2010) [14].
____________
Chú thích:
[1] Toạ
đàm khoa học “Thơ Việt Nam hiện đại và Nguyễn Quang Thiều” trên tổ
chức ở Viện Văn Học (Hà Nội) ngày 28-6-2012.
[2] Lời giới thiệu bài “Nguyễn
Quang Thiều: Trở về mái nhà xưa” (blog Nguyễn Trọng Tạo).
[3] Lời phát biểu của Nguyễn Đình Thi lần ra mắt ban
chấp hành mới Hội Nhà Văn tháng 3/1983: “...Chúng ta là những nhà văn nhưng là
những hạt bụi lấp lánh ánh sáng của Đảng”.
[4] Inrasara, “Hiện
tượng thơ Nguyễn Quang Thiều, vài minh định” (blog Inrasara).
[5] Ý kiến dưới bài dẫn trên (blog Inrasara).
[6] Bài dẫn trên.
[7] Bài dẫn trên.
[8] Trần Thị Phương Hoa, “Chủ
nghĩa hiện đại như là sự phủ nhận và những tranh luận trong một cuộc thơ” (báo
Văn Hóa Nghệ An).
[9] Đặng Thân, “Người
buông lưới dệt ánh sáng từ hố thẳm” (hố thẳm là ‘bản quyền’ Phạm Công
Thiện).
[10] Trần Mạnh Hảo, “Về
một lối phê bình tùy tiện của PGS-TS Chu Văn Sơn”. Đa số những bài phê bình
của Trần Mạnh Hảo đăng trên nhiều diễn đàn như blog Nguyễn Trọng Tạo hay Đàn
Chim Việt v.v.
[11] “Hữu Thỉnh nói gì về thơ Nguyễn
Quang Thiều?” (blog Lê Thiếu Nhơn).
[12]Bài dẫn trên (blog Lê Thiếu Nhơn).
[13] Vũ Quần Phương, “Hội chứng yêu thơ cuồng nhiệt
và phong trào bốc thơm lẫn nhau” (Blog Lê Thiếu Nhơn).
[14] Trang Hạ thuật lại lời của Hữu Thỉnh: “Bác
bảo nhỏ, nhưng khốn nỗi kinh phí của nhà nước chỉ cấp cho các bác để o bế quan
hệ với Trung Quốc chứ không phải tiền tỷ hàng năm để làm văn làm chương với
quốc tế nào khác. Cái này nó liên hệ mật thiết tới... tiền.” (blog Trang
Hạ: “Em
không phải là nhà văn” Ngày 29-7-2010).
-------------------
Bài liên quan:
17.07.2012
[CHUYỆN PHÊ BÌNH]... Vừa qua tôi nhận được phản hồi cá nhân
từ một số bạn bè, rằng bài viết của tác giả Đặng Thân“không có giá trị gì ngoài
việc tung hứng đầy cảm tính hồ đồ về thơ Nguyễn Quang Thiều”, chẳng hạn
như Đặng Thân cho rằng “2 thi sĩ VN sáng giá nhất tính từ 100 năm trở lại đây
là Hàn Mặc Tử và Nguyễn Quang Thiều”, vậy mà tôi đã “góp ý” là bài viết của
Đặng Thân “rất hay”, bởi vậy hôm nay tôi thấy nên nói thêm đôi điều như
sau... (...).
12.07.2012
[CHUYỆN PHÊ BÌNH]... Hoan nghênh tác giả Đặng Thân đã chỉnh
lại chi tiết, cũng như đã thêm vào một câu rất hay... (...).
11.07.2012
[CHUYỆN PHÊ BÌNH]... Tôi xin có lời đính chính cho đoạn cuối
cùng của bài “Người buông lưới dệt ánh sáng từ hố thẳm” [...]. Mong độc giả thứ
lỗi. Thực ra, trong khi trí nhớ ngày càng bậy bạ, thì cũng dễ mà lẫn lộn, như
là giữa ông Phê Rồ rồi là ông Phao Lồ... (...).
08.07.2012
[CHUYỆN PHÊ BÌNH]... Đọc “Người buông lưới dệt ánh sáng từ
hố thẳm” của Đặng Thân, thấy rất là hay, nhưng mà Thân ơi là Thân, mấy cái câu
cuối... (...).
06.07.2012
[CHUYỆN PHÊ BÌNH]... Đó là gì nếu không gọi là phê bình phán
rơm, một kiểu nấp bóng để đánh một đòn mà được lợi cả bên này lẫn bên kia?! Tôi
cũng xin nhắc thêm, lối viết phê bình cũng như phản biện của ông Trần Mạnh Hảo
thường là không đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, đi lòng vòng, cà kê dê
ngỗng... (...).
05.07.2012
[CHUYỆN PHÊ BÌNH]... Nguyễn Quang Thiều cứ mắc kẹt ở bên kia
bờ hiện đại. Mắc kẹt và rớt lại phía sau... Cho nên không thể đòi hỏi Nguyễn
Quang Thiều hậu hiện đại, như vài người viết phê bình đã cố tình đẩy anh về
phía xa xôi ấy. Hướng tâm, Nguyễn Quang Thiều không thể không né tránh các vấn
đề thời sự cộm, cái cộm khả năng va chạm cơ chế mà anh là một bộ phận khôn rời.
Một nhà thơ còn escape from freedom thì vời xa cả vực thẳm với hậu hiện
đại... (...).
[CHUYỆN PHÊ BÌNH]... Trong mắt tôi, thơ Nguyễn Quang Thiều
như một tấm lưới vô biên, không phải được dệt bằng sợi gai, sợi cước PA hay
nylon sợi xe như người ta thường gặp; nó được dệt bằng ánh sáng, thứ ánh sáng
của “hố thẳm”... (...).
23.06.2012
[CHUYỆN PHÊ BÌNH]... Ai đẻ ra cái thời đại nhảm nhí này? Đấy
chính là cái nền giáo dục XHCN ở trong nước. Nghĩ mà thương cái xứ mình. Người
lao động thì cực nhọc mà lại quá nhiều oan ức, còn đám nhà văn thì như vậy.
Biết trông cậy vào ai?... (...).
22.06.2012
[CHUYỆN PHÊ BÌNH]... Trong bài viết “Sự dễ dãi không làm nên
giá trị thi ca” của tác giả Trần Mạnh Hảo, đăng tại trannhuong.com, có một số ý
sau đây làm tôi hết sức bất ngờ cho sự hiểu và viết của ông Hảo. Ở sự hiểu của
ông, chỉ với riêng bài viết của tôi cũng có lắm vấn đề để bàn, và sự viết của
ông thì miễn bàn, vì nó xuất phát từ sự hiểu... (...).
21.06.2012
[VĂN HOÁ ĐỐI THOẠI]... Chúng tôi công khai phản đối lối phát
biểu mang tính xúc phạm vô cớ của ông Trần Mạnh Hảo khi ông cho rằng chúng tôi
đã “dùng Liêu Thái để lên án” ông... (...).
19.06.2012
[CHUYỆN PHÊ BÌNH]... Nếu ông không phân tích, chứng minh một
cách cụ thể, có khoa học những gì ông nêu ra thì e rằng lâu nay ông đã bịp độc
giả, lừa mị họ bằng thứ ngôn ngữ rỗng tuếch, đao to búa lớn… Ông đã rơi vào
loại phê bình võ đoán, phán rơm... (...).
---------------------
* nguồn: tienve.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét