ba mươi năm ba mươi năm
xa cô bạn học tên Trầm ngày xưa
tôi về Quảng cuối mùa mưa
một trời áp thấp bão vừa ngớt xong
Trầm đang yên ấm bên chồng
làm sao tôi trải tấm lòng tôi ra
bão trời ập đến rồi qua
bão lòng âm ỉ vậy mà lê thê
ra thăm đôi bữa tôi về
cõng theo nỗi nhớ Trầm tê tái đầy
nói gì sau cái bắt tay
thầm mong Trầm mãi tháng ngày hoa khôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét