diễm tích cây si
tôi lễnh mễnh theo em từng buổi chợ
nắng xuân vàng phơi lụa quãng đường quê
quai nón tím dịu dàng trêu nghịch gió
mắc mớ gì mà em cứ vân vê?
mới lần đầu cùng con trai chung lối
em bước dài bước ngắn thấy mà thương
và phía sau tôi gượm hoài câu hỏi
nhỏ gì ơi nhà nhỏ có… xa không?...
đơn giản thế mà mở mồm không được
đôi ba lần đánh bạo cũng chào thua
kinh tỏ tình ngàn câu tôi tụng thuộc
đến khi cần gọi mãi chẳng buồn thưa!
đường dẫu xa đi hoài rồi cũng hết
em lẹ làng lách cổng biến vào sân
tôi quay gót cõng nỗi buồn da diết
nghe chân mình mỗi bước nặng ngàn cân!
thất thểu đón bao ngày sau buổi chợ
em không về có nghĩa đã không đi
bên vệ đường sớm chiều tôi xớ rớ
hạt tình thầm rụng xuống mọc cây si!...
hỏi tình đầu
vừa xa năm mười sáu
trái tim chợt thất thường
lắm khi nghe đau đáu
nhớ một người dễ thương
bước hoài không hết phố
buồn đâu đến dập dìu
nhiều hôm lòng vô cớ
giận cả chùm nắng reo
lời yêu thương tôi gửi
nhờ nắng làm ông mai
để bao ngày ngóng đợi
nắng mỗi mùa mỗi phai
nắng reo ngoài cửa lớp
nắng reo trên lối về
vờ che hàng mi chớp
em lẽ nào chẳng nghe
tình tôi theo ngọn gió
lăn dài trên phố đông
em làm ngơ chẳng ngó
tình tôi cứ lòng vòng
ơi tình đầu! tình đầu!
về đâu... em về đâu?
nắng nào reo ngày ấy
có cay vào mắt sâu?
hồi ức trắng
rất có thể đôi lần em chợt nhớ
gã con trai đẹp mã học chung trường
gã con trai đa tình nhưng nhút nhát
giỏi thầm yêu và thầm thốt lời thương
mười bảy tuổi gã tưởng mình người lớn
mãi lang thang rình kiếm bóng nàng thơ
những trưa hè những chiều đông lặng lũi
đội nắng mưa hành xác trái tim khờ
mười sáu tuổi em vịt vờ cô bé
dẫu khuôn trăng vành vạnh mãn khai rằm
thư gã viết cả trăm tờ văn vẻ
em trăm lần tỉnh rụi nét mi râm
rất có thể suốt đời em chẳng nhớ
gã con trai luống cuống cặp tay thừa
chỉ ba tiếng ngắn thôi mà ngắc ngứ
nên thư từ xấp xấp chả ăn thua!...
diễm ức tuy hòa
khờ nhất trong đám nhóc
sao chị lại chấm em
tối rủ sang nhà học
khuya cho gối tay êm...
hè xong em đệ ngũ
chị cũng vào đệ tam
cách nhau năm đệ tứ
chua ngọt giành quít cam...
chị xấp xỉ mười bảy
em tròm trèm mười lăm
cô cậu rồi cả đấy
vẫn tranh nhau chỗ nằm...
lay láy đôi mắt liếc
mòng mọng cánh môi cong
rất lơ mơ em biết
chị hoa khôi nhất trường?
có lần em lạng quạng
lỡ gọi chị bằng em
chị cười cười không mắng
còn đưa thơm tóc mềm?!
và… kể từ bữa đó
em hết dám sang nhà
đêm đêm ru nỗi nhớ
dự cảm một ngày xa?!
thi thoảng không tránh được
chạm trán nhau giữa đường
chị cúi gầm mặt bước
lòn đám đông em chuồn...
rồi... cuối năm đệ nhị
chị rời bỏ tuy hòa
mắt em căng rách mí
nhìn theo chiếc xe hoa!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét