KỲ 23
Gã nhìn vào mắt hắn, nghiêm
trang:
- Có chứ, cuộc trao đổi ấy
cũng có một ý nghĩa nào đó chứ.
Hắn tròn mắt:
- Ý nghĩa gì?
- Cậu sẽ đích thực là một
con người, một con người mang tính cách hàm hồ, bất định, chịu chơi mà thiếu
những cái đó nhân loại sẽ thoái hóa trở thành loài ong.
Thằng giả ăn mày trầm mặt,
búng điếu thuốc, nhún vai:
“Cứ tưởng cậu gàn dở mà lâu
lâu cũng nói được câu sâu sắc. Rất tiếc nàng không đòi mạng tớ, nàng đòi mạng
người khác kia”.
“Ai thế? Chồng nàng chăng?
“ Một người ngay cậu
cũng biết. Nhưng tớ chẳng lộ đâu. Tớ đã chấp nhận cuộc chơi và nàng đã giữ lời
hứa, không phải một đêm, nàng cho tớ tận hưởng nghệ thuật làm tình
tuyệt với của nàng trong nhiều đêm.
Gã cau mày:
“Và ông thành sát nhân?”.
Hắn cười gằn:
“Cũng gần thế, nhưng không
có xác chết và máu me như các gã tình nhân gục ngã dưới mũi súng nàng Emily
trong truyện. Đó là một thằng vừa bất lương vừa đểu cáng, đểu cáng tới mức coi
trọng quyền lực hơn cả mạng sống của nó”.
“A… hiểu rồi, ông sẽ nhắm
tới cái ghế quyền lực của một quan chức nào đó…”.
“Có thể, hất được cái ghế
của nó, coi như nó đã chết, còn đau hơn chết ấy chớ”.
Gã bỗng nhẹ nhõm người, gã
sợ vấy máu ở tay thằng giả hành khất, vừa xa lạ vừa thân quen, vừa đáng tin lại
vừa đáng ngờ, đôi khi gã tự trả lời: bạn chứ, bạn chân tình là khác, bởi vì hắn
giúp đỡ gã rất nhiều, ở bên gã trong lúc khó khăn, không hề lợi dụng gã bất cứ
chuyện gì. Gã nắm lấy tay hắn, chân thành:
“Tôi giúp gì được cho ông
không?
Thằng giả hành khất chớp mắt
giấu cảm động, rất nhanh trở lại giễu cợt.
“Cậu giúp tớ… một tay làm
dịu bớt ngọn núi lửa trong người nàng nhé. Đêm qua nàng rên lên bên tai tớ: “Ối
anh ơi, ngủ với anh một đêm bằng ba năm em sống với chồng”. Tớ mới bảo nàng anh
đã là cái thớ gì, anh có thằng bạn còn “siêu” gấp mấy lần anh, nó có thể làm
tình ngay trong giấc ngủ nữa kia.
Nàng cười rinh rích:
“Xạo, xạo quá làm gì có
người như thế”.
Gã cười ngượng nghịu:
“Nàng nói đúng đấy, làm gì
có chuyện đó”.
Hắn quát:
“Vẫn chưa tin hả? Hôm nào tớ
dẫn cậu tới “biễu diễn” cho nàng biết tài”.
Gã lắc lia lịa:
“Không, ai làm chuyện đó,
nàng là người yêu của anh kia mà…”.
“Cũng được chứ sao, nếu cả
hai chúng tớ chấp nhận”.
Gã lại lắc quầy quậy:
“Thôi đừng đùa, tôi chỉ mong
giúp đỡ ông trong việc trả nợ nàng anh đang theo đuổi”.
Hắn nhìn gã, nghiêm giọng.
“Truớc mắt cậu phải kín
miệng, tuyệt đối không được lộ những điều tớ kể, và ai có hỏi cậu về tiếng động
nhà dưới trong đêm cuối tuần thì nói hoàn toàn không biết, không nghe. Còn
sau này…”.
Hắn đứng bật dậy, đẩy cửa số
nhìn sang ban công trống vắng bên kia, ngẫm nghĩ rồi cười nhạt:
“Sau này… ừ không khéo tớ
cần cậu giúp tớ một tay cũng nên”.
*
Emily tỉnh dậy trong căn
phòng lạ làm nàng sững sờ. Không có bức tuờng gắn đèn chùm, không có
cửa sổ che rèm, không có bất kỳ đồ vật gì như trong các khách sạn mà nàng đã
quen sống. Xung quanh là những chấn song chạy vòng tròn gây cho nàng cảm giác
đang sống trong một cái chuồng chim khổng lồ, không có bất kỳ khung cửa nào,
nhưng đưa mắt nhìn khắp bốn phía nàng có thể thấy bầu trời trong vắt, không có
đến cả một gợn mây.
“Thằng khốn khiếp chắc đang
nhốt ta trên đỉnh một cái tháp truyền hình”.
Nàng nghĩ bụng và tung chăn
nhảy khỏi giường. Màu trắng của váy ngủ nàng đang mặc, của tấm chăn và vải trải
giường làm nàng khó chịu, xưa nay nàng tối kỵ màu đó, nó thường gợi ra nhàm
chán, tẻ nhạt. Lục lọi khắp căn buồng hình tròn, nàng phải lắc đầu thán phục
tính cặn kẽ, chi ly của gã bịt mặt trong việc sắp xếp một căn phòng “không có
thông tin” dành cho nàng. Nàng sẽ không biết được giờ giấc, ngày
tháng bởi trên tường không có lịch mà cũng chẳng có đồng hồ. Nàng sẽ không giao
tiếp được gì với xã hội con người bởi trong phòng không có đến một mảnh giấy
vụn có chữ, ngay đến hộp thịt mở sẵn cạnh ổ bánh mì cũng bị xóa đi nhãn hiệu.
Nàng tức uất nhưng không thể
không đụng tới bữa ăn, cái đói làm nàng quên béng mất tờ thực đơn ông bác sĩ đã
kê toàn các món chỉ có đạm thực vật để giữ cho cái eo tuyệt mỹ của nàng mãi mãi
thon nhỏ. Vậy mà trời ơi, nàng rít lên sau khi ngấu nghiến hết hộp thịt
lợn, ngày nào cũng ăn thế này thì chỉ một tháng ta sẽ biến thành một mụ xì
thầu, mập ú như con lợn quay, giết ta đi còn hơn.
Quả thực với nàng sắc đẹp
còn quý hơn sự sống. Nàng thường tức tối trước sự hèn nhát của những bà già
nhăn nheo sao không dám chết quách cho rồi, và từ thủa mới lớn, tự ý thức sắc
đẹp của mình, nàng thường tự nhủ một khi nó tàn úa, nàng sẽ vứt bỏ chiếc
gương để cầm lấy một liều thuốc ngủ đủ lìa đời: “sáng mai khi hắn mang đồ
ăn tới, ta sẽ nhẩy sổ ra bóp chết hắn”, nàng nghiến răng tự nhủ và chợt
nhớ lời khuyên bác sĩ, mọi giận giữ đều dẫn tới nguy cơ xuất hiện nếp nhăn trên
trán, nàng đành thở dài, cố gắng không nghĩ tới gã bịt mặt nữa.
Vậy nhưng sáng hôm sau thức
dậy, chẳng thấy bóng dáng gã khốn kiếp đâu chỉ thấy trên giường không phải hộp
thịt mỡ như hôm qua mà trời ơi, hẳn một cái bánh kem khổng lồ to gần bằng cái
gối nàng nằm.
“Thuốc độc, thuốc độc…” nàng
hoảng sợ nhảy xuống giường tránh cho xa cái vũ khí hủy diệt kia đi. Không, thà
chết còn hơn ăn cái thứ đó, bác sĩ đã dặn không được động tới bất kỳ cái bánh
kem nào trên đời, dầu thèm tới chết đi nữa.
Tuy chưa can đảm quẳng cái
bánh kem khổng lồ qua song sắt, suốt cả ngày hôm đó nàng quay mặt đi nhất định
không nhìn tới nó. Nhưng cơn đói là thứ không thể lờ được. Nó làm sự giằng co
mỗi lúc thêm quyết liệt, may mắn thay giấc ngủ đã đưa nàng ra khỏi cám dỗ.
Sáng hôm sau một mùi gì đó
rất kỳ diệu đánh thức nàng, vật đầu tiên nàng thấy ở đầu giường không phải
chiếc bánh kem khổng lồ, nó biến mất thay vào đó một con gà quay, quắp mỏ vào
cánh, vàng ruộm và óng ánh mỡ.
Nàng nhỏm phắt dậy, vẫn y
hệt ngày hôm qua, vẫn cái gam màu trắng khắp nơi, vẫn cái không khí lặng tờ
tưởng có thể xắn ra được từng khối, duy nhất có đồ ăn là thay đổi, một sự thay
đổi độc ác, một cách giết nàng tinh vi.
Trời ơi, sự thay đổi này còn
làm tăng ký gấp ba lần bánh kem. Tuy nhiên không thể cứ nhịn mãi, thiếu dinh
dưỡng cũng hủy diệt sắc đẹp không kém gì sự dư thừa, nàng nghĩ vậy và quyết
định chỉ ăn một cái lườn gà. Nhưng bao tử nàng cũng như các bộ phận khác vốn
không quen nửa vời, nó giận sôi sùng sục khi nàng đặt con gà xuống, quay mặt
đi, và kỳ lạ chưa, ngay cả khi nàng nhắm mắt lại, hình ảnh của lớp da gà quay
và thớ thịt nõn nà vẫn cứ hiển hiện rõ ràng trong tâm tưởng.
Mình nguy rồi, nàng nghĩ vậy
và tay nàng cầm lên một cái lườn gà nữa, cuộc giằng co của nàng kéo dài đến
chiều tối thì chấm dứt khi trọn cả con gà quay đã nằm gọn trong dạ dày.
Không sao, không sao cả, bù
lại mình sẽ nhịn đói cả ngày mai, nàng tự an ủi và rồi khi không còn
bận tâm đến cái dạ dày, nàng chợt cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Nàng lăn
người trên giường, cố nghĩ xem đang thèm cái gì? Căn buồng càng về chiều càng
tĩnh lặng, ngay đến một tiếng gió cũng chẳng có, cả cái đập tay của nàng xuống
đệm giường cũng chẳng gây ra tiếng động nào.
Âm thanh, phải rồi, chao ôi
giá lúc này được nghe một điệu nhạc rock, một tiếng cười hoặc một tiếng chưột
rúc cũng được. Vậy mà dường như sự im lặng vẫn trôi qua chấn song sắt vây
lấy nàng, mỗi lúc thêm dày đặc làm nàng kinh hoàng, bất giác hét to: “A….a…a”.
Nhưng với kiến trúc kiểu
chuồng chim, tiếng hét của nàng thoát cả ra ngoài trời, chẳng hề vọng lại chút
hồi âm chẳng khác gì ngoài hoang mạc. Nàng nằm vật xuống giường úp mặt lên
gối và có lẽ bao nhiêu năm rồi trạng thái này đã mất đi, bây giờ trở lại như
thủa còn nhỏ: nàng khóc…”.
Thằng đầu nậu xuất bản đọc
đến đó, vỗ đùi đen đét:
“Hay, thằng cha này viết rất
hay. Nhưng mà dịch chậm quá đấy, ông tướng ạ, mới được có hơn nửa cuốn…”.
(còn tiếp)
-----------------------
* nguồn: blog nhattuan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét