Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

hoàn... thi sĩ! - ngô đình hải

















Tên cúng cơm: Đại Ngọc Hoàn (Hoàn không có dê dưới (g)!)
Nghề nghiệp: Giám Đốc Công ty Sản Xuất Chữ Ngọc Hoàn
Địa chỉ: Quán nhậu Núi Đồi số…đường…quận…

               Quán nhỏ mà đông. Đó là chuyện hồi còn bà chủ quán! Chiều nào Hắn cũng phải “chơi” luôn cái lề đường mới đủ chỗ ngồi, một phần vì giá bèo, một phần nhờ vợ Hắn! Ả được trời cho có thân hình mà mấy chỗ cao thấp rất phân minh. Gái một con sàng tới sàng lui, giữa đám đàn ông đang ngầy ngật vì men, thì cỡ nào mà chẳng dễ coi, chẳng xốn con mắt! Khách đông là phải! Chưa nói, buồn buồn vợ Hắn cố tình khom xuống rót ly bia, đưa dĩa mồi, cha nào thấy được gì cứ thấy! Mà… “nghía” thôi thì nhằm nhò gì, “đồ nhà”… vẫn còn nguyên, có mất mát, hư hao đâu mà ngại, coi như khuyến mãi thêm tí đỉnh…! Cái tên quán Núi Đồi cũng từ đó mà ra.
                 Ngày trước, lúc vợ chồng bỏ quê, dắt díu nhau vào thành phố, mang theo thằng con hai tuổi, bán buôn đủ kiểu mới sang được cái quán. Nhờ tài “tháo vát” của vợ Hắn, kiếm cũng đủ tiền cơm gạo và học hành cho thằng nhỏ. Rồi cũng từ chốn say xỉn này, vợ chồng Hắn như những con chuột đồng, lông còn dính phèn, vốn lạ lẫm với mọi thứ, lại tập tành làm quen với… mùi cống rất nhanh! Hắn bắt đầu uống thường xuyên hơn và vợ Hắn cũng dần dà… hở hang hơn! Hắn đâu có đui, lão nào tới nhậu chơi, khứa nào tới để… “khều” bà chủ quán, Hắn thấy hết! Nhưng lúc đầu Hắn mặc kệ, vì ỷ vào cái nết “quê mùa” của vợ, cứ vờ đi như không biết cho nó xong! Đâu ngờ đến lúc Hắn chợt ngửi thấy mùi “tanh tanh” muốn phản, từ người của vợ mình, thì đã muộn và cái ngày tệ hại đó đến rất nhanh. Vợ Hắn như con chim quê, vừa chắp vá thêm mớ lông cánh thành thị, đã rất tự nhiên mà… bay theo trai đi mất! Đúng là… ý trời! Hắn đón nhận chuyện này như một mất mát hẳn nhiên, một cái giá phải trả!… Có điều cái giá đó có xứng hay không thì Hắn lại… cóc cần biết! Sau ngày đó, Hắn lặng lẽ buôn bán nuôi con và quán cũng bắt đầu thưa dần, chỉ còn lại một số khách quen, loại khách mà trước đây vợ Hắn không ưa lắm vì ông nào cũng có một quyển sổ nợ dầy cui! Mà toàn là thuộc diện “nợ khó đòi”!… Họ ghé quán đều đặn như một trạm dừng chân trước khi về nhà! Trong số đó có một ông nhà thơ, làm thơ mấy chục năm vẫn rách như tổ đỉa, tiêu chuẩn hai chai Sài Gòn đỏ, một dĩa đậu phộng cho mỗi chiều mà không trả nổi, lâu lâu Hắn nhắc thì lão lại thò ra vài bài thơ tặng lại, coi như khất nợ, Hắn cất đó, rảnh thì lấy ra đọc cho bớt…tức vì…nhớ vợ!!! Đến một lúc, thơ lão tặng nhiều quá, bỏ cũng uổng, Hắn bàn với lão nhà thơ đem “kinh doanh”! Một sáng đẹp trời, người ta thấy trước cửa quán dựng thêm tấm bảng, có bài thơ như thế này:
Những ai đang tập làm thơ
Muốn thành thi sĩ mà chưa thuộc vần
Những ai đang muốn viết văn
Chưa quen hỏi ngã chưa rành chấm câu
Dù ở bất cứ nơi đâu
Ghé qua đây sẽ mau mau hài lòng
Giá chỉ vài chục ngàn đồng
Không phải tuyệt tác, tặng không lấy tiền
Kính mời cô bác, quan viên…
Bên dưới ký tên “Công ty Sản Xuất Chữ Ngọc Hoàn kính báo”. Mặc nhiên Hắn trở thành Giám Đốc kiêm Kế toán, Thủ quỹ, Tiếp thị v.v… và lão nhà thơ làm Phó kiêm… nhà sản xuất.
Mới đầu cũng có người ghé nhậu, rồi nhân tiện mua 1, 2 bài thơ mừng sinh nhật, tân gia tặng… xếp để lấy điểm! Có vài khứa sồn sồn thấy ngồ ngộ cũng bỏ ra 50, 100 ngàn mua lấy bài thơ “tán gái” để tặng em mát-xa nào đó… Nói tóm lại cũng tạm đủ cữ nhậu cho lão nhà thơ khỏi mang nợ, và Hắn có thêm chút bia bọt cho riêng mình mà đỡ… thâm vốn.
Có một bữa, trời mới chạng vạng, Hắn đang ngồi lai rai với lão nhà thơ thì một ông bệ vệ, đi xe hơi riêng bước vào quán kéo ghế ngồi. Mời thứ gì cũng lắc, chỉ nhìn quanh rồi bất chợt hất hàm hỏi trống không:
- Bán thơ gì?
Hắn đon đả:
- Thơ gì cũng có, cưới hỏi, điếu tang, hiếu hỉ, thất tình, ghẹo gái… có đủ, ông thích thứ gì có thứ nấy!
- Có… văn tế không?
- Có luôn…
- Phải hay mới được nha? Bao nhiêu?
- Thưa, tùy dài ngắn, ông cho biết tên, già hay trẻ, nam hay nữ, có chức vụ gì không?
- À… à… để coi, mới lớn… Xếp bảo vệ biệt thự Nữ Hoàng, tên Mai-Cồ…
- Việt kiều hả?
- Không… Đức rặt, Bẹc-dê nòi…
- Trời! Chó… hả?
- Ừ! Mới bị trộm thuốc chết sáng nay, phải lâm ly, bi đát, làm được không? Nói…
Hắn liếc qua lão nhà thơ, nãy giờ cũng đang lắng nghe, thấy lão gật gật, tay hí hoáy viết, bèn đưa đẩy:
- Dạ, hơi khó… Xin ông… ba trăm…
Phải công nhận lão này tài thiệt, làm thơ như bấm nút, thoáng cái là xong! Lão cầm tờ giấy khề khà đọc cho mọi người cùng nghe, Hắn có cảm giác lão vừa đọc vừa nuốt nước miếng ừng ực, nhất là tới đoạn:
…………
Hỡi ơi! thế là từ nay
Thịt bò hai ký mỗi ngày
Xào lăn, bít-tết, mỡ chài
Mai-Cồ không còn được nhai
Thuốc bổ, sữa tươi mấy lít
Ta biết đem bỏ cho ai
Ô hô! Ai tai!.
………
Phần cuối bài văn tế là toàn bộ những lời hay ý đẹp nhằm ca tụng đức tính can đảm, thành tích bảo vệ tài sản cho chủ, bằng… tiếng sủa đến độ… vong thân của Mai-Cồ!
Ông nhà giàu ngồi nghe, như để chứng minh vai vế “bề trên” cũng như sự am hiểu uyên bác về thơ văn của mình, ông gật gù liên tục và luôn miệng xổ: Queo!… Queo!… Lai! Lai…!!! Tới chừng nghe xong, ông đứng dậy, lẵng lặng móc túi bỏ 300 ngàn lên bàn, thò tay giật lấy tờ giấy, rồi đi thẳng ra xe.
Tối đó, Hắn đãi lão nhà thơ thêm chai bia và mấy cái trứng vịt lộn, còn nhét cho hai trăm ngàn dằn túi, làm lão sướng tê!
Phần Hắn, đêm nằm ngủ, Hắn chợt ngộ ra rằng, chẳng may mà sau này, nếu như có ai đó chửi Hắn là chó thì cũng không có gì là… xúc phạm lắm! Biết đâu đó là chó… nhà giàu!!!…
Tiếng “lành” đồn xa, lần khác, Hắn sắp đóng cửa, có một quý phu nhân dắt theo đứa con gái chừng 16, 17, chân dài thượt, tay xách chiếc cặp học trò. Thấy mặt Hắn, bà ta vô đề liền:
- Cháu nó đang dự thi ” Hoa Hậu Phường X”, sáng sớm mai là phần thi “trí tuệ”, phải nộp một bài thơ tự viết về “giá trị của nhan sắc” ông làm giúp! À, mà chép luôn ra giấy cho nó! Nhớ phải giống nét chữ của nó, đề phòng… sau này họ kiểm tra…
- Dạ! bài thì có sẵn, cô ấy tự chép lại…
- Đâu được, nó còn phải nghỉ ngơi sớm, với lại viết nhiều quá… hư tay! Sau này… đếm tiền chậm lắm! Ông bao trọn gói đi, sáng sớm mai tôi lấy… Chữ viết mẫu của nó đây, nhớ giả sao cho giống nhe…
Cô gái lấy trong cặp ra quyển vở học nhàu nát đưa cho Hắn. Đợi hai người vừa đi khuất, Hắn lôi xấp thơ làm sẵn của lão nhà thơ ra lựa lấy một bài, rồi móc điện thoại gọi cho gã họa sĩ trong xóm. Ai dè mới nhìn thấy nét chữ trong quyển tập của cô gái, gã họa sĩ nhảy nhổm:
- Trời đất! Chữ xấu như cua bò, ai viết mà chả giống, cần gì tôi, kêu thằng Tèo nhà ông viết… được rồi!
Thằng Tèo, con trai Hắn năm nay mới học lớp 4, cũng thuộc hạng lười không kém, phải mất 50 ngàn nó mới chịu viết. Y chang! Thì ra… xấu không cần tập, đã xấu thì già trẻ, lớn bé như nhau!…
Ngày tháng trôi qua, Công ty Hắn giờ đã phát triển, quy tụ thêm được tới… một ông nhà văn!!! Ông này chuyên viết các bản báo cáo, tổng kết, các bài nói chuyện, diễn thuyết hùng hồn, cho các vị Giám đốc trong những ngày trọng đại của Công Ty họ, nhất là những lá thư tình thật ướt át, mà các ngài chỉ cần điền tên người nhận và ký tên mình bên dưới là xong! Cái loại thư “tình Seo-Ốp” này, chính Hắn cũng không ngờ giá trị quy đổi rất cao, ngang tầm với… vịt quay, xá xíu, cải thiện bữa ăn cho Hắn và hai vị văn, thi sĩ, cộng sự tài năng của Hắn rất nhiều…
Buổi nhậu tổng kết cuối năm của Công ty diễn ra tại quán nhà cũng khá long trọng, nhà văn, nhà thơ có đủ… 2 người và Hắn! Sau khi nghe Hắn báo cáo, phần thơ, văn “sản xuất” sẵn còn “tồn kho” không đáng kể, lão nhà thơ trầm ngâm một lúc rồi quay sang hỏi:
- Hỏi thiệt ông, hồi nào tới giờ có làm được bài thơ nào chưa?
Hắn suy nghĩ rồi gật:
- Có chứ, vài bài…
- Đọc một bài nghe thử.
Hắn tợp một hớp… không khí, hắng giọng đọc:
Chạy xe quanh phố chiều Chủ Nhật
Bất ngờ bắt gặp một giai nhân
Em đi S H đùi trắng muốt
Ta mê mẩn nhìn, rồ ga rượt
… R…ầ… ầ… ầm!!!
Lão nhà thơ giật mình:
- R…ầ… m… là sao?
- Thì… xe đụng chứ sao nữa! Chứ không phải ông nói với tui là làm thơ phải có… vốn sống và phải… chân thật sao? Báo hại… đi “cà nhắc” hết mấy bữa!
- Thôi! Thôi, để tôi…
Lão nhà thơ cầm ly bia đẩy một phát hết phân nửa, rồi chậm rải phát biểu:
- Qua bài thơ vừa rồi, tôi nhận thấy Giám đốc Ngọc Hoàn rất có năng khiếu… tiềm tàng về thơ văn, tôi đề nghị anh gia tăng sáng tác nhiều hơn, nhất là những bài thơ… thất tình, cho nó phù hợp với tình cảnh… vợ bỏ hiện nay! Thế giới này có hàng tỉ kẻ… thất tình! Có hàng triệu thằng… vợ bỏ! Yêu đương dang dở, cọc cạch luôn là đề tài muôn thuở! Thất tình… không phân biệt giới tính, già trẻ, đúng sai, hay dở…! Vạn tuế… thất tình!… Nào, 1,2,3, chúng ta cùng nâng ly uống mừng… thất tình!!!
Tiếng vỗ tay ủng hộ bôm bốp, bia Sài Gòn, tôm khô, củ kiệu mang ra… Hắn bất giác thấy mình trở thành kẻ… “thất tình chuyên nghiệp” và mơ làm… thi sĩ từ đó!…
     … Nếu có dịp tình cờ đi ngang đường số 35 (gần ngã năm chuồng chó), xin mời bạn ghé quán nhậu Núi Đồi làm vài ve, ở đó bạn sẽ gặp một gã trung niên mặc áo thun ba lỗ, râu tóc lởm chởm, vừa bưng bia, bưng đậu phộng, vừa tính tiền, vừa nhậu, vừa chửi thề… với khách! Miệng đôi lúc lẩm nhẩm như đang… đọc thơ thì đó chính là Hắn: chủ quán kiêm… “dự bị thi sĩ” Ngọc Hoàn!

-----------------
* nguồn: xunau.org

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét