Cơn rét thấm vào nỗi nhớ
Mênh mang sương khói quê người
Cuối năm, những người cùng khổ
Giật mình, nghe tiếng tàu khuya
Mênh mang sương khói quê người
Cuối năm, những người cùng khổ
Giật mình, nghe tiếng tàu khuya
Cuối năm, như gương mặt mẹ
Hằn sâu những vết ruộng đồng
Thương quả ngô chưa vàng bẹ
Thương mùa lúa mới chớm đòng
Cuối năm, những người nhặt rác
Tháng ngày nhặt nỗi long đong
Nhiều khi đi trong phố chợ
Như đi vào cõi mênh mông
Cuối năm, những cô gái trẻ
Thơ ngây đã vội đứng đường
Sương gió nhuộm vàng mái tóc
Môi cười đỏ bóng hoàng hôn
Cuối năm, những lòng chùng lại
Biết mình còn một quê hương
Có bóng mẹ già mong đợi
Tiếng còi tàu vọng trong sương...
Hằn sâu những vết ruộng đồng
Thương quả ngô chưa vàng bẹ
Thương mùa lúa mới chớm đòng
Cuối năm, những người nhặt rác
Tháng ngày nhặt nỗi long đong
Nhiều khi đi trong phố chợ
Như đi vào cõi mênh mông
Cuối năm, những cô gái trẻ
Thơ ngây đã vội đứng đường
Sương gió nhuộm vàng mái tóc
Môi cười đỏ bóng hoàng hôn
Cuối năm, những lòng chùng lại
Biết mình còn một quê hương
Có bóng mẹ già mong đợi
Tiếng còi tàu vọng trong sương...
----------------
* nguồn: huongxua.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét