Nhà văn Di Li ghi nhận: "Buổi tối cuối cùng, chúng tôi
dự tiệc tối do công chúa chủ trì tại khách sạn Mandarin Oriental, nhân lễ trao
giải văn học ASEAN. Mỗi nước một người lên nhận giải. Lần này nhà văn Trung
Trung Đỉnh đại diện cho Việt Nam,
tham dự có đại sứ Việt Nam
tại Thái Lan. Giải thưởng này nước nào tự chấm của nước ấy rồi cử người đến Bangkok. Công chúa sẽ
trao giải… Chúng tôi đến muộn, vì vô số lý do riêng của phụ nữ. Thêm vào đó
chẳng có taxi nào chịu nhận chở chúng tôi đến nơi vì Bangkok giờ tan tầm tắc đường khủng khiếp.
Cuối cùng chúng tôi đi tuk tuk dự tiệc ở khách sạn năm sao. Một loại phương
tiện xập xệ, ầm ĩ và lạng lách theo lối tài xế tử thần. Đến nơi thấy quân lính
đi lên thang gác rầm rập, súng ống vũ trang tận chân răng. Biết là công chúa
đang chuẩn bị đến. Chúng tôi còn phải đo nhiệt độ trước khi vào dự tiệc, sợ nhỡ
đâu lây virus cho các thành viên hoàng tộc. Công chúa chừng ngoài 30, ngồi trên
ghế dài, trao tặng thưởng cho từng tác giả. Các nhà văn quốc tế, dù có già lọm
khọm vẫn phải cúi rạp đầu chào trước công chúa và chắp tay. Các trợ lý nữ, ngày
xưa gọi là các tỳ nữ, mỗi lần tiến đến gần công chúa, thường phải đi nhịp nhịp
vài bước rồi dừng lại, hành tung kỳ lạ kiểu chỉ còn tồn tại trong phim cổ
trang. Thú thực là tôi không chịu được việc này".
Tháng 11-2012, tôi được mời đến Bangkok dự hội nghị mang tên “Reaching the world”
do Hội Nhà văn Châu Á-Thái Bình Dương tổ chức. Hội nghị có hơn 100 nhà văn, nhà
thơ, dịch giả đến từ hơn 20 nước trên thế giới. Cùng “đoàn” có nhà thơ Phan Thị
Thanh Nhàn, chị Vũ Phương Liên- giám đốc công ty sách Liên Việt và chị Đặng
Hà-biên tập viên NXB Văn học. Các cuộc hội thảo phần lớn diễn ra tại trường ĐH
Chulalongkorn, trường đại học có khuôn viên đẹp nhất Thái Lan.
Tại sảnh có một bàn trưng bày và bán sách ký gửi của các nhà
văn. Tất cả sách đều bằng tiếng Anh, giá bán đắt đến phát ốm, và chẳng thấy ai mua
mấy. Tôi cũng ký gửi cuốn “The Black Diamond”. Người phụ trách nói rằng 4USD rẻ
quá, ở đây chẳng ai bán sách rẻ thế, đề nghị tôi tăng giá thành 10USD có được
không. Tôi bảo đắt quá, trong nước còn chẳng có cuốn nào đắt thế ngoài lịch vạn
niên, lương tâm nào mà tôi lại bán đắt thế được. Cuối cùng thỏa thuận giá bán
8USD/cuốn. Từ lúc ký gửi sách lại nảy sinh tâm lý chốc chốc… ra ngó xem đã bán
được cuốn nào chưa. Cuối cùng sách bán hết veo, vì tổng cộng tôi ký gửi… 3 cuốn.
Ở nhà bán 3000 cuốn thấy là bình thường, ở đây bán được 3 cuốn thì mừng mừng rỡ
rỡ.
Ngay tối hôm đó có một festival thơ quốc tế. Hội nhà văn Châu
Á-Thái Bình Dương (APWA) làm việc rất chuyên nghiệp. Tất cả các văn bản và thiết
kế đều thẩm mỹ, dù cũng chỉ mực đen giấy trắng, các chương trình đều chính xác
đến từng phút và không thay đổi. Chỉ duy có đêm thơ là thật khủng khiếp, dự
tính 30 phút nhưng bị quá thành một tiếng rưỡi. Vì các nhà thơ đều thích đọc
thơ, và đọc rất dài như trường ca, đọc nhiều bài một lúc. Nhìn chung thì các
nhà thơ ở nước nào cũng giống nhau.
Nhà văn Úc Jan Cornall, người đã giới thiệu tôi gia nhập Hội
Nhà văn Châu Á-Thái Bình Dương. Jan có một trang web writersjourney. Bà chuyên tổ
chức các chuyến đi thực tế cho các nhà văn. Vừa đi về chưa kịp thở, bà đã gửi
cho tôi một thư mời xem có tham dự được tour thực tế ở Maroc 14 ngày không. Nếu
tham gia, chúng tôi sẽ tập kết ở Casablanca
rồi đi xe caravan xuyên qua các sa mạc, ngủ trong lều và sống vài ngày với thổ dân.
Vừa nghe đến địa danh Casablanca, chẳng nghĩ gì đến việc viết lách, chỉ nhớ
ngay tới mối tình bất hủ trong bộ phim “Casablanca” và bản tình ca “Casablanca”.
Maroc, cảnh quay cuối cùng trong bộ phim nóng bỏng “Original sin”. Tôi từ chối
vì chuyến đi gấp quá, đầu tháng 1-2013 đã phải có mặt mà khéo làm visa còn chưa
kịp. Đành tiếc hùi hụi. Ôi Maroc, một nơi mà tôi đã ao ước được đặt chân đến từ
lâu, những ngôi nhà tường trắng, những bãi biển tuyệt đẹp và những làn da rám
nắng. Ngoài ra Jan còn vô số chương trình thực tế ở New Zealand, Miến Điện, Lào… Đã 62
tuổi nhưng Jan vẫn thon thả, trẻ trung và năng động.
Khách sạn Mandarin Oriental rất đặc biệt vì có một khu dành riêng
cho nhà văn gọi là Authors’ suites. Bởi vì trước giờ các nhà văn nổi tiếng thế
giới có thói quen cứ ghé qua Bangkok
là lại ở Mandarin Oriental, có khi ở lại đến vài tháng để viết văn. Trong số đó
có Leo Tolstoi, Macxim Gorki, Somerset Maugham, Arthur Conan Doyle, Georges Simenon…
Danh sách các nhà văn tại phòng triển lãm của Mandarin Oriental dài dễ đến vài
chục. Giờ các phòng suite room cũng được đặt tên các nhà văn. Không gian
Mandarin Oriental đẹp và lãng mạn đến ngẩn ngơ. Ở đây sẽ rất khó để mà viết
văn. Tôi đồ rằng các đại văn hào chỉ đến đây để tìm cảm hứng rồi khi về nhà sẽ
hì hụi ngồi viết bên lò sưởi.
Buổi tối cuối cùng, chúng tôi dự
tiệc tối do công chúa chủ trì tại khách sạn Mandarin Oriental, nhân lễ trao
giải văn học ASEAN. Mỗi nước một người lên nhận giải. Lần này nhà văn Trung
Trung Đỉnh đại diện cho Việt Nam,
tham dự có đại sứ Việt Nam
tại Thái Lan. Giải thưởng này nước nào tự chấm của nước ấy rồi cử người đến Bangkok. Công chúa sẽ
trao giải.
Chúng tôi đến muộn, vì vô số lý do riêng của phụ nữ. Thêm vào
đó chẳng có taxi nào chịu nhận chở chúng tôi đến nơi vì Bangkok giờ tan tầm tắc đường khủng khiếp. Cuối
cùng chúng tôi đi tuk tuk dự tiệc ở khách sạn năm sao. Một loại phương tiện xập
xệ, ầm ĩ và lạng lách theo lối tài xế tử thần. Đến nơi thấy quân lính đi lên
thang gác rầm rập, súng ống vũ trang tận chân răng. Biết là công chúa đang
chuẩn bị đến. Chúng tôi còn phải đo nhiệt độ trước khi vào dự tiệc, sợ nhỡ đâu
lây virus cho các thành viên hoàng tộc. Công chúa chừng ngoài 30, ngồi trên ghế
dài, trao tặng thưởng cho từng tác giả. Các nhà văn quốc tế, dù có già lọm khọm
vẫn phải cúi rạp đầu chào trước công chúa và chắp tay. Các trợ lý nữ, ngày xưa
gọi là các tỳ nữ, mỗi lần tiến đến gần công chúa, thường phải đi nhịp nhịp vài
bước rồi dừng lại, hành tung kỳ lạ kiểu chỉ còn tồn tại trong phim cổ trang.
Thú thực là tôi không chịu được việc này. Cho dù trao cho tôi bất cứ giải
thưởng gì trên đời trị giá tiền bạc bao nhiêu chăng nữa, tôi cũng không thể cúi
đầu trước một người phụ nữ chỉ trạc tuổi mình. Vẫn biết là vấn đề văn hóa nhưng
vẫn cứ thế nào ấy. Tôi đã đến Bangkok
nhiều lần, có bận vào rạp xem phim. Trước khi xem phim cũng phải cúi chào quốc vương
rất lâu (đúng hơn là chào hình quốc vương, hình từ lúc biết lẫy biết bò cho đến
lúc trưởng thành). Ôi chao là nền quân chủ lập hiến. Lắm lúc cứ nghĩ nếu mình
sinh ra ở thời phong kiến thì dễ bị lôi ra ném đá đến chết lắm. Hết kêu gọi nữ
quyền rồi lại phủ nhận thần quyền, vương quyền.
--------------------------
* nguồn: lethieunhon blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét