Thơ là tình yêu, không chỉ dành cho nam-nữ, yêu ta, yêu người… thơ còn có một chút hơi thở của cuộc sống, một chút thái độ người viết đối với lịch sử của thời đại họ đang sống.
Thơ được đọc và được cảm nhận bằng nhiều cảm xúc của từng người đọc, không ai giống ai, đó là chưa nói đến người đọc đặc biệt, người không thích thơ nhưng phải đọc thơ.
Úp khuôn mặt đầm đìa nước mắt
Đợi một thời sẽ đến mai sau.
Đó chỉ là tâm trạng cô đơn, buồn, khắc khoải… của một người trong Đêm Thánh Vọng năm 1968, nhưng nếu nó được viết vào một thời khác, nó - có thể - sẽ được hiểu khác, ngộ nhận. Tôi vốn nhát, nên rất sợ điều này, vậy nên xin minh định rõ: những bài thơ in trong tập thơ này tôi viết trước 1975.
Trong thời gian chuẩn bị in tập thơ này, tôi được “góp ý” và phải tự bỏ đi một số bài không “phù hợp “… như một người mẹ muốn sinh con phải tự nắn đứa con từ trong bụng cho đúng với ni tấc của thời đại nó sắp ra đời... Lời Tình Buồn là đứa con như vậy.
Sau năm 1975, tôi không viết, không đọc hơn 30 năm, dù có lúc muốn viết đến điên cuồng mà không thể viết được. Trong thời gian này, thỉnh thoảng tôi nhớ đến các bạn cầm bút cũ… Chỉ có một người tôi đi tìm suốt ngần ấy năm không gặp, tình cờ một buổi chiều lang thang trên phố Sài Gòn, tạt vào một phòng triển lãm tranh, hỏi “cầu âu” một người lạ. Cảm ơn đời, tôi tìm ra hắn.
Từ hắn, tôi tìm lại được các anh, các bạn… những người cầm bút trước 1975, có mặt khắp nơi, đông vui quá chừng… Tôi thấy phấn kích vui mừng rồi thật sự mất ngủ nhiều đêm… nhìn bạn trên mạng, vẫn đôi kính cận, vẫn nụ cười hiền nhưng ốm hơn, già hơn, nhăn nheo hơn… Tôi tự hỏi cái gì trong thân thể ấy làm nên sức mạnh cho anh đi tìm, giữa mịt mù xa cách, trong mênh mông đất trời, từng câu thơ, bài viết… Anh góp nhặt lại làm nên kho tài liệu quí cho nền văn học Việt Nam. Tôi nhìn anh gánh trên vai hàng ngàn, hàng ngàn trang sách… và muốn nói cùng anh, chúng tôi những người mê văn chương đứng bên anh, anh không cô đơn, cô độc một mình. Ngày sau, khi nói đến nền văn học Việt Nam nhất định tên anh sẽ được nhắc đến...
Và hắn, tôi nhìn hắn bằng xương, bằng thịt, hắn ốm, nhỏ và nhẹ như mây trời… và cũng tự hỏi cái gì đã làm nên sức mạnh… Ngày xưa, khi làm Ý Thức hắn vì “yêu văn chương chữ nghĩa” thực lòng, hắn muốn dấn thân… Hôm nay, hắn vật lộn với Quán Văn vì “yêu chữ nghĩa”. Thực lòng, hắn muốn làm ngọn lửa để hâm nóng lại một thời đã rất xa, đã nguội lạnh, hắn muốn là nơi anh em lui về, hắn muốn góp lại những tiếng cười xưa cũ… hắn muốn anh em cầm lại bút… Mỗi khi nhắc đến bạn hữu và kỷ niệm xưa, hắn đang nói bỗng dừng lại, lúc ấy trong đôi mắt hắn đầy nước, chỉ chực trào ra…
Và như vậy, nhìn lại thời gian bỏ phí đến nửa đời người, tôi ân hận, tiếc nuối đến đắng lòng. Tập thơ này, như lời tạ lỗi, và cũng là một minh chứng hiện hữu, tôi trở về, dù chỉ làm người gác già đứng bên hắn, bên bằng hữu năm xưa.
Cảm ơn các bạn đã quen hay chưa quen, các bạn đã, đang và sẽ tiếp sức cho tôi đi hết đoạn đường còn lại ngắn ngủi này của cuộc đời.
Xin được ôm và hôn các bạn đã về đây, đứng bên tôi trong tác phẩm nhỏ bé này.
Trân trọng,
Saigon 1/11/2012
---------------------------
* nguồn: vandanviet.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét