Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

cảm nhận bài thơ "Đành nhớ nhau tàn bạo" của nguyễn đăng trình



biết rồi em cũng sẽ về thôi
sao trái tim vẫn chực òa tiếng nấc
vẫn y chang ngày xưa nào lâu lắc
tay run run níu chín tháng học trò

những nụ cười trên gương mặt buồn xo
không vui nổi ánh nhìn thảm đạm
già chát cả đâu mười lăm mười tám
sợ môi buông đánh rớt nụ hôn đầu

đang giữa hè mà nắng phai mau
 mặt trời ngã nhào không kịp thấy
những tàn phượng dậy thì vô tư cháy
vẫn không làm bớt lạnh những sân ga

ngày ác thế mà đêm cũng thật là
trôi đuồn đuột chiếu giường chưa kịp ấm
nồng đến vậy tình vẫn không đủ thắm
vòng tay lơi theo từng giọt bình minh

thần lứa đôi không ngó nghĩ mình
chơi khăm mãi trò trốn tìm nam bắc
nẻo em về khói mây giăng bàng bạc 
đành nhớ nhau tàn bạo trước khi xa!...
 sài gòn 16.6.1

nguyễn tiết

Lại được đọc một bài thơ hay theo kiểu NĐT. Những câu thơ không điệu đàng làm dáng nhưng đã tự nhiên đi vào lòng người như để cùng hòa vào hạnh phúc và đau khổ của kiếp người trong cõi nhân gian này.

biết rồi em cũng sẽ về thôi
sao trái tim vẫn chực òa tiếng nấc
vẫn y chang ngày xưa nào lâu lắc
tay run run níu chín tháng học trò


Vâng anh biết rồi, em sẽ phải về thôi, ta sẽ phải xa nhau thôi. Vậy mà đôi tay sao cứ hoài bịn rịn, cứ run run theo tiếng nấc, theo nhịp đập của trái tim đang chực vỡ òa. Cái cảm giác bồi hồi xao xuyến sao "vẫn y chang ngày xưa nào lâu lắc", cái thuở yêu nhau với tuổi học trò thơ dại không muốn rời xa. Tác giả đã dùng từ "y chang" có lẽ muốn khẳng định rằng dù năm tháng đã qua nhưng tình yêu tác giả dành cho nàng không bao giờ thay đổi. Và có cuộc chia tay nào không lưu luyến buồn thương. Buồn lắm nhưng cũng cố gượng cười nhưng dù có cố vẫn không dấu được nỗi buồn sâu thẳm từ trong lòng hiện rõ trên gương mặt "buồn xo", ẩn trong đôi mắt với ánh nhìn mang nét buồn xa xăm dịu vợi. Thời gian đã làm mái tóc pha sương không xanh như thuở mười lăm mười tám. Sao không trao cho nhau nụ hôn nồng say ở cái tuổi "già chát" này để tìm lại hương vị nụ hôn đầu mà thuở dại khờ đã đánh mất giữa đời nhau. Ở đây tác giả dùng từ "già chát" để nói

lên sự tiếc nuối tuổi xuân chăng?
những nụ cười trên gương mặt buồn xo
không vui nổi ánh nhìn thảm đạm
già chát cả đâu mười lăm mười tám
sợ môi buông đánh rớt nụ hôn đầu


Thế đó, em có biết không, tình yêu chân thành của trái tim anh luôn sống mãi với thời gian. Vậy mà anh lại loay hoay với những câu hỏi mà chẳng có câu trả lời.

đang giữa hè mà nắng phai mau
xô mặt trời ngã nhào không kịp thấy
những tàn phượng dậy thì vô tư cháy
vẫn không làm bớt lạnh những sân ga

Những câu hỏi làm ray rứt trái tim, hỏi ai hay hỏi chính lòng mình. Sao mùa hè mà nắng lại mau phai, ai xô mặt trời "ngã nhào" để ngày vội thành đêm tối, để sân ga không bớt lạnh lúc tiễn đưa người! Mặt trời "ngã nhào" hay hồn anh ngã quỵ khi biết rằng chút nữa đây anh đã thật sự xa em rồi. Tác giả đã dùng hai cụm từ đối lập nhau "mặt trời ngã nhào" và "tàn phượng dậy thì" có lẽ muốn khẳng định em là lẽ sống đời anh, không có ai thay thế được em trong trái tim anh, không có em lòng anh như đêm tối? Trong cái khắc khoải của sự cô đơn tột cùng đó tác giả không biết trách ai nên đành trách ngày, trách đêm vậy.

ngày ác thế mà đêm cũng thật là
trôi đuồn đuột chiếu giường chưa kịp ấm
nồng đến vậy tình vẫn không đủ thắm
vòng tay lơi theo từng giọt bình minh


Tình yêu anh dành cho em tha thiết thế, nồng nàn thế mà sao vẫn chưa đủ thắm để ôm trọn trái tim người. Đã để những yêu thương mặn nồng trôi tuột khỏi vòng tay. Ở đây tác giả lại dùng cụm từ "trôi đuồn đuột" như muốn nói lên sự thất vọng, sự bất lực trước sự đỗ vỡ như một quy luật tự nhiên hết ngày lại đến đêm, hết hợp rồi tan chăng? Khi cõi lòng đang rối bời, tác giả lại thầm trách Ông Tơ Bà Nguyệt là hai vị thần lứa đôi đã không thương xót ngó nghĩ đến mình. Lại chia uyên rẽ thúy, bắt anh và em suốt đời cứ mãi chơi trò trốn tìm người nam kẻ bắc. Làm sao anh được gặp lại em, khi "chim bay biển bắc, anh tìm biển nam".

thần lứa đôi không ngó nghĩ mình
chơi khăm mãi trò trốn tìm nam bắc
nẻo em về khói mây giăng bàng bạc
đành nhớ nhau tàn bạo trước khi xa!...

Thật mỉa mai, thật nực cười,anh có tội tình chi mà đời hành anh đến vậy. Ngày ác với những đợi chờ, đêm ác với những nhớ thương tiếc nuối những giây phút mặn nồng, thần lứa đôi ganh ghét gì mà không thương tình, không ngó nghĩ đến để chúng mình mãi mãi xa nhau. Thôi đành lòng vậy... Trước khi em về nẻo ấy không anh, nơi chỉ có mây giăng bàng bạc thì ta hãy dành trọn cho nhau hôm nay, hãy yêu nhau, hãy cho nhau hết những gì có thể để mai kia ta vẫn mỉm cười, nụ cười mãn nguyện với ngập tràn hạnh phúc mỗi khi nghĩ, mỗi khi nhớ về nhau.
NT chưa đọc nhiều thơ của NĐT nhưng qua những bài đã được đọc, NT có cảm nhận thơ của NĐT mang dáng vẻ như tưng tửng, như có, như không, lãng đãng như khói sương nhưng cũng rất gần gũi, rất thực như đời, nhưng trong sâu thẳm trong đó lại là yêu say đắm, là dâng hiến, là bao dung, là nhớ "tàn bạo" đến không ngờ và với bài thơ này như Huỳnh Ngọc Tín đã cảm nhận "Bài thơ hay lắm! Cả bài thơ hay đến từng câu chữ, không thiếu, không thừa, nó như ngấm sâu vào tâm tư người đọc".
     Qui Nhơn 24.12.2012

 khảo mai
* ngẫu họa bài thơ "Đành nhớ nhau tàn bạo" của nguyễn đăng trình

biết khủng khiếp nhớ nhau

Sao anh biết tận tường em thế
biết là em rồi cũng sẽ về
vẫn không khác ngày xưa mới đó
Vẫn thòm thèm thuở áo dài xa

Mắt thôi lanh môi cười khô úa
má phai hồng vết xạm thời gian
khóe môi hằn em cố cười tươi
sợ chân chim che khuất hẹn hò

Gió se se heo may vội vã
trời sắp đông mây thấp xuống gần
chiều dần buông mặt trời trốn sớm
ga lạnh buồn thêm buốt những tình nhân

Ngày qua nhanh đêm chừng hấp tấp
mới thấy đó rồi trôi đi đó
tình vừa khêu đêm chưa bừng cháy
nhúm tro buồn lạnh lẽo đón ngày lên

Thần lứa đôi vô tình quên ngó
để đôi mình kẻ bắc người nam
đường em về một mình vò võ
ga vắng đợi chờ biết khủng khiếp nhớ nhau...
                                    Sai Gon 24/11/2012


 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét