* kính dâng hương hồn thầy Huỳnh Châm
Ngọn nến chập chờn làm sao chống cơn bão dữ
Nên cuối cùng thầy đành phải ra đi
Dòng lệ trào dâng giây phút biệt ly
Không níu được thời gian dần mất
Xe tang dùng dằng tiễn người về đất
Học trò xưa nước mắt chảy vào tim
Thầy tôi đó giờ im lìm thanh thoát
Trả lại đời bao ước vọng nồng say
Bài giảng văn xưa còn văng vẳng bên tai
Ngấm vào óc vào tim vào mãi mãi
Chúng tôi biết yêu thơ văn từ dạo ấy
Bốn khúc đàn Kiều thăm thẳm gợi hồn say
Khí phách ngang tàng Cao Bá Quát nào phai
Gào công lý- gào tự do- tự tại
Đám học trò nào trai nào gái
Hớn hở theo thầy rong ruổi khắp nơi
Khi quây quần bên núi lúc vùng vẫy biển khơi
Cùng hoa cỏ trời trăng làm bạn
Bài học giữa bốn bức tường chưa trọn
Giữa trời mây bỗng chốc thăng hoa
Thầy mảnh mai, mảnh mai của gió
Thầy nhu hòa, bền bỉ nước trôi
Học trò chúng con bao lăn lóc giữa đời
Nhớ mãi câu “Sống làm người cho đáng”.
Dẫu đường đời có bao lần cay đắng
Vẫn giữ cho đời tha thiết một chữ TÂM.
Thầy ơi! Hôm nay…
Trong ngọn nến lung linh
trong lãng đãng hương trầm
Thắp nén nhang buồn em tưởng vọng thầy xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét