Đi. Đi, em. Chúng ta ra công viên
Bầu trời hôm nay mây trắng rất hiền
Câu nói chào nhau… nhẹ nhàng trong gió
Tụi mình thầm thì… hai tiếng thiêng liêng
Ngồi xuống đây trên thảm cỏ xanh
Mượt như nhung… tiếng hát dỗ dành
Chùm sương lăn tròn tròn theo con nắng
Mát đôi chân trần tụi mình đi quanh
Ngạc nhiên chưa khi nói về quê hương
Sao anh và em to nhỏ bất thường
Vẫn mây trắng, cỏ xanh… lời người êm ái
Sao dự cảm buồn cho những đau thương!
Gọi tên nước ơi sao con mắt liếc chừng
Ngón tay em hồng đè đôi môi thương
Sao bỗng nhạt nhòa dường như muốn khóc
Khi anh thở dài nhắc một tai ương!
Nghe này em, tụi mình sẽ làm chim
Hót líu lo bất tận những nỗi niềm
Không toan tính e dè lũ người khớp mỏ
Thôi trông chừng nghe ngóng nhịp con tim
Hãy hy vọng là từng ngày cảm nhận
Hãy ngây thơ tin rằng mây vẫn trôi
Lá vẫn xanh, và quê hương lóng lánh
Trong trái tim…
Thật sự…
Của con người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét