Lâu lắm rồi anh chưa gặp lại em
chẳng biết bây giờ em… tròn hay méo
đôi môi em xưa – nay có còn khéo léo
từng dụ dỗ anh thật mềm mại y… con mèo
.
lâu quá rồi anh chưa nắm tay em
bàn tay nhỏ dưới mưa (*) chiều đông ẩm ướt
ấm và êm – run rẩy ôm lưng anh mướt rượt
nghĩ – nhớ và nghe sao thương quá trời thương
.
lâu thật lâu rồi anh chưa nhìn thấy em
nụ cười mở toang đêm trong mắt em dịu ngọt
như muốn nói cùng đêm đôi lời khẻ khọt
hãy mãi là của nhau nhé anh – nhé đêm
.
.Lâu lắm rồi mình lạc nhau mất còn đâu…
----------------
(*) Tên một tiểu thuyết của nhà văn Trương Văn Dân
Xuyên Mộc, tháng mười 2012.
-----------------------
* nguồn: xunau.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét