đời ta như tô cơm nguội
lãng quên xó chạn ôi thiu
mải vui em sao hiểu nổi
cơn đau vạt nắng cuối chiều
trồng cây mong ngày hái quả
trái mùa trật vụ hoa hư
uổng công cày bừa gieo sạ
bão về càn quét vô tư
ta vốn con nhà có học
lần theo bến đạo lui về
lánh xa bọn người bạc ác
nuốt chưa trôi tiếng chửi thề!…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét