nghe má đi nhà thương con trốn vào trang web ảo
để quên đi mình hiện hữu trên đời
giả dụ đang lữ hành vào tâm bão dữ
con cũng… quên luôn cây gãy cành rơi…
đã bao lần và lần nào cũng vậy
con chẳng là con trai của má hăm mấy năm rồi!...
một thìa cháo… một ly cam… vài viên thuốc
đơn giản thôi mà… khó quá má ơi!...
nghe má đi nhà thương con muốn làm tượng đá
để không lo… không biết… mình buồn!…
giá thượng đế thêm loài người đôi cánh
và bớt đi óc tưởng tượng phi thường
dẫu con có trong tay bầy xích thố
cũng vò đầu… bức tóc… cũng vô phương
dẫu con có bảy mươi hai thần thông bí thuật
cũng đầu hàng… nhìn xa rộng đại dương!...
nghe má đi nhà thương con không khóc nổi
vì nước mắt con đã cạn nỗi đau đời!…
tháng 10/02
Hay Tin Mẹ gãy Chân
Trả lờiXóaVướng vô bóng tối - chân mẹ gãy
xương mục đành ngồi đếm dặm xa
mưa nắng tảo tần vai mẹ quảy
buồn vui con mọt đục tuổi già
ngày xưa chân mẹ đày khung cửi
tấm lụa trắng tưng đẹp cho người
mùi lụa thơm tho hương hoa bưởi
của cô thợ dệt tuổi đôi mươi
chân mẹ ghẻ hờm không thuốc trị
giòi, mủ... rớt rơi trên lớp tro
tiếng thoi nức nở đưa rên rỉ
khung dệt oằn mình trăm nỗi lo
dệt thuê, mẹ ở bên nhà chủ
quần quật quanh năm chẳng dám về
con đi tìm mẹ - ngồi ủ rũ
trước cổng nhà giàu lòng tái tê
túm gạo mẹ trao con ôm riết
đường vắng, mưa to... sợ mẹ ơi !
ở nhà cha đợi đâu có biết
con qua ngõ nước bị cuốn trôi
mới sáu tuổi đầu mà đã lớn
cầu sinh con cố rướn vô bờ
túm gạo con ghì - đầu lởn vởn
chén cơm trắng nuốt hằng ước mơ !
từ dạo rời quê lên ở rú
bỏ dệt, gánh gồng buổi chợ xa
truông rừng mù mịt sương trắng phủ
thui thủi một mình như bóng ma
bỏ trần, cha theo ông bài vãi
bầy con nhốn nháo, mẹ điếng hồn
trống trước, trống sau, không của cải
bóng tối đủ đầy khắp cô thôn
vẻ xuân còn đượm mẹ trang trải
thay cha đùm bọc những đứa con
mưu sinh cực nhọc mẹ không ngại
thân cò lặn lội quá mỏi mòn
vỗ cánh, chim bay đi mỗi ngả
mắt mờ trông cửa ngóng xa xôi
một tổ chim non còn đâu hả ?
chắc chiu từng chút để mớm mồi !
nghe mẹ gãy chân - con buồn quá
không gãy cũng đi được bao lâu
suốt đời bôn ba đà vất vả
mẹ ơi, thoải mái ngồi nhai trầu !
Trang Y Hạ
Mẹ tôi 88 tuổi
gãy chân nằm vĩnh viễn !
Hay Tin Mẹ gãy Chân
Trả lờiXóaVướng vô bóng tối - chân mẹ gãy
xương mục đành ngồi đếm dặm xa
mưa nắng tảo tần vai mẹ quảy
buồn vui con mọt đục tuổi già
ngày xưa chân mẹ đày khung cửi
tấm lụa trắng tưng đẹp cho người
mùi lụa thơm tho hương hoa bưởi
của cô thợ dệt tuổi đôi mươi
chân mẹ ghẻ hờm không thuốc trị
giòi, mủ... rớt rơi trên lớp tro
tiếng thoi nức nở đưa rên rỉ
khung dệt oằn mình trăm nỗi lo
dệt thuê, mẹ ở bên nhà chủ
quần quật quanh năm chẳng dám về
con đi tìm mẹ - ngồi ủ rũ
trước cổng nhà giàu lòng tái tê
túm gạo mẹ trao con ôm riết
đường vắng, mưa to... sợ mẹ ơi !
ở nhà cha đợi đâu có biết
con qua ngõ nước bị cuốn trôi
mới sáu tuổi đầu mà đã lớn
cầu sinh con cố rướn vô bờ
túm gạo con ghì - đầu lởn vởn
chén cơm trắng nuốt hằng ước mơ !
từ dạo rời quê lên ở rú
bỏ dệt, gánh gồng buổi chợ xa
truông rừng mù mịt sương trắng phủ
thui thủi một mình như bóng ma
bỏ trần, cha theo ông bài vãi
bầy con nhốn nháo, mẹ điếng hồn
trống trước, trống sau, không của cải
bóng tối đủ đầy khắp cô thôn
vẻ xuân còn đượm mẹ trang trải
thay cha đùm bọc những đứa con
mưu sinh cực nhọc mẹ không ngại
thân cò lặn lội quá mỏi mòn
vỗ cánh, chim bay đi mỗi ngả
mắt mờ trông cửa ngóng xa xôi
một tổ chim non còn đâu hả ?
chắc chiu từng chút để mớm mồi !
nghe mẹ gãy chân - con buồn quá
không gãy cũng đi được bao lâu
suốt đời bôn ba đà vất vả
mẹ ơi, thoải mái ngồi nhai trầu !
Trang Y Hạ
Mẹ tôi 88 tuổi
gãy chân nằm vĩnh viễn !
Xin lỗi !Vì lầm lẩn nên đưa hai lần vào phần nhận xét... Mong anh nguyendongon thông cảm, và xóa dùm bớt một bài. Kính ! Trang Y Hạ
Trả lờiXóa