Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

chùm thơ - nguyễn nhật ánh













thôi em ạ

ó một buổi em cùng anh hò hẹn
Không răng long ít nhất cũng bạc đầu
Rồi một buổi em đột nhiên lỗi hẹn
Để anh buồn bãi bể với nương dâu

Nay vô cớ em chạnh lòng quay lại
Chưa kịp mừng anh đã vội phân vân
Tình vẫn thế nhưng lòng đầy hoảng sợ
Tảng đá kia không nỡ vấp hai lần

Trái tim nhỏ ai đành lòng đặt cược
Tình đã thua là thua trắng hai tay
Thôi em ạ cuộc này may rủi lắm
Thà riêng anh thui thủi ở nơi này


có một ngày đã đến

ó những lúc
Tôi ngỡ ngàng
Tự hỏi
Tại vì sao
Tôi lại yêu em
Khi mặt trời
Sắp lẫn vào đêm
Không gì cả
Sao lòng tôi
Lại nhớ
Chiếc lá rơi
Trong chiều nổi gió
Tôi nhặt lên
Mà chẳng để làm gì
Và chiều nào sững bước
Giữa chân đi
Lòng không hiểu
Vì sao mình đứng lại
Ngậm trên môi
Một nhành cỏ dại
Chợt hiểu rằng
Tôi đã khác tôi xưa
Trong nỗi buồn vô cớ
Lúc trời mưa
Trong mơ mộng
Khi hiên ngoài nhạt nắng
Tôi chợt biết
Có một ngày
Đã đến


cuối cùng cho một tình yêu

uối cùng là khoảng trống lặng câm
Những tiếng động cuộc đời dội lại
Ta đi giữa hoàng hôn tê tái
Với nụ cười héo hắt ở trên môi

Ta chợt biết
Ta là người quá dại
Muốn thôi yêu
Thì đã,
Lỡ yêu rồi!

Cuối cùng cho một tình yêu
Là những ngày trống rỗng
Là cuộc sống không còn mơ mộng
Ngủ và ăn rồi thức dậy đi làm
Ta đốt cháy bao niềm hi vọng
Giữa tro tàn chỉ còn lại cô đơn.

Cuối cùng rồi chẳng còn gì hơn
Ta loay hoay với những điều nhỏ nhặt
Những cơm áo gạo tiền vụn vặt
Chẳng yêu ai cũng chẳng yêu mình

Như cô Tấm
Mỗi ngày ta lại nhặt
Hạt thóc buồn dằn vặt
Suốt trăm năm...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét