Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

hương ngọc lan - trần thị thanh hải










1.
Thuở nhỏ, Thanh rất yêu hoa ngọc lan, không chỉ vì những búp hoa trắng nõn thon dài như ngón tay của người thiếu nữ dây thì, mà còn vì mùi hương rất đỗi quyến rũ của ngọc lan.
Vườn nhà không trồng hoa ngọc lan, may mà ở cuối xóm nơi nhà Thanh ở, có một ngôi nhà cổ. Ngôi nhà có một khu vườn rất rộng, trồng đủ các loại cây, từ cây ăn trái đến các loại hoa kiểng, ở góc trái của khu vườn là một cây hoa ngọc lan rất to, cứ mỗi buổi đi học về, ngang qua ngôi nhà, bao giờ Thanh cũng bị mùi hương ngọc lan quấn quít, níu giữ chân mình.
Cậu con trai của chủ nhân ngôi nhà trạc tuổi Thanh, có lẽ nhỉnh hơn một chút, dáng người mảnh khảnh, có nụ cười thật hiền và giọng nói nhẹ như gió thoảng.Thấy bóng Thanh tha thẩn trước cửa nhà, cậu lại nhanh chân ra mở cổng, cho Thanh vào hẳn trong vườn. Thanh cất cặp cẩn thận ở một gốc cây rồi cúi nhặt tất cả những nụ ngọc lan vừa rụng xuống đêm qua.Cậu chủ nhà nhìn Thanh bằng đôi mắt ngạc nhiên và hỏi:
- Nhặt làm chi rứa?
Thanh chỉ cười không đáp, cẩn thận cất những nụ ngọc lan vào túi áo, rồi hí hửng ra về có khi còn quên chào cám ơn cậu chủ.
Những lần sau, Thanh không cần phải cúi nhặt hoa ngọc lan nữa, vì cứ hễ thấy Thanh xuất hiện ở cánh cổng nhà, câu chủ nhà lại chạy ra và bao giờ cũng thế câu cũng đã chuẩn bị sẵn cho Thanh một bọc đầy hoa ngọc lan, có khi là những nụ hoa rất tươi được hái từ trên cây xuống.
Tóc của Thanh cắt ngắn nên chẳng thể cài ngọc lan lên tóc để làm dáng. Tất cả những nụ hoa được Thanh cất cẩn thận vào một cái túi vải, tối ngủ để dưới gối, nửa đêm thức giấc mùi hương ngọc lan ngan ngát cả căn phòng, sáng thức dây sửa soạn đi học, chải tóc Thanh còn nghe hương ngọc lan thoang thoảng trên những sợi tóc của mình.
Và dường như đêm nào không ngửi được mùi hương ngọc lan Thanh lại cảm thấy bồn chồn khó ngủ, Thanh cũng chẳng biết từ bao giờ và chẳng biết vì sao mình lại yêu hoa ngọc lan đến thế.

2.
Ngày Thanh đậu vào đại học cả xóm đến chúc mừng, bố mẹ làm cho Thanh một bữa tiệc nhỏ để mời bạn bè đến chia tay trước khi Thanh đi học. Tất cả bạn bè hồi học cấp ba, cả những đứa bạn cùng trang lứa trong xóm đều được mời đến. Chẳng hiểu loay hoay thế nào Thanh lại quên khuấy mất cậu chủ ngôi nhà cổ cuối xóm, người vẫn thường dành cho Thanh những nụ hoa ngọc lan trắng muốt.
Buổi sáng Thanh lên đường, cả nhà ai cũng thức dậy sớm, mẹ đã dậy từ sáng sớm nấu xôi ủ cho Thanh để ăn đi đường. Bố cũng đã thức đang trầm ngâm tư lự bên khay thuốc lào, tiếng rít thuốc nghe lọc xọc. Đang loay hoay với những giỏ đồ lỉnh kỉnh, bỗng Thanh nghe một tiếng gọi khẽ khàng từ ngoài cổng:
- Thanh ơi!
Thanh chạy vội ra ngoài sân, trời còn tờ mờ chưa nhìn tỏ mặt người, cậu chủ nhà đứng phía ngoài cánh cổng gỗ màu xanh, với tay vào phía trong đặt vào tay Thanh một gói giấy nhỏ, giọng nói như thì thầm:
- Chừng mô lên xe hãy mở ra xem.
Chưa kịp nói lời cám ơn, bóng người đã biến mất. Thanh đứng lặng giữa sân, trong gió sớm mùi hương ngọc lan như thoang thoảng.
Xe rời bến, bỏ lại sau lưng thành phố quen thuộc và những người thân, Thanh tò mò mở gói giấy, sau lần giấy là một chiếc túi vải được may rất cẩn thận, miệng túi được viền bằng những mũi thêu rất khéo, bên trong túi là những đóa ngọc lan còn ướt đẫm sương đêm, có lẽ chúng vừa mới được hái từ trên cây xuống vào sáng sớm nay.
Thanh ủ những đóa ngọc lan vào lòng bàn tay mình, và suốt chặng đường trong giấc ngủ chập chờn đứt quãng vì nhịp lắc của xe, mỗi lần giật mình thức dậy, mùi hương ngọc lan vẫn quấn quít vấn vít như một nỗi nhớ thương.

3.
Hè năm ấy Thanh về thăm nhà, gói quà của cậu chủ ngôi nhà cổ vẫn còn nguyên trong túi xách, Thanh mở ra ngắm nghía những đường thêu thật khéo trên miệng túi, những nụ hoa ngọc lan vẫn còn đủ nhưng bây giờ đã ngã qua màu đen, khô khốc, mùi hương cũng không còn quyến rũ nữa,
Buổi trưa, cái oi nồng của mùa hè làm Thanh bồn chồn khó ngủ, cái bồn chồn giống y như những đêm năm trước Thanh không ngủ được vì nhớ đến hương ngọc lan, tự nhiên Thanh ngồi bật dậy và như có điều gì thôi thúc, hay như một thói quen? Thanh bước ra con hẻm nhỏ, đi về phía cuối xóm, nơi có ngôi nhà cổ.
Thanh đứng tần ngần trước ngôi nhà quen thuộc, không có ai ra đón… cổng nhà vẫn khép hờ, Thanh lách người nhẹ nhàng vào hẳn sân nhà. Khu vườn vẫn không thay đổi, cây hoa ngọc lan còn đó tỏa hương thơm ngát, vài bông hoa theo gió rụng xuống sân, Thanh cúi xuống nhặt những nụ hoa đặt vào giữa lòng bàn tay mình, hít hà mùi hương quen thuộc …một tiếng động rất khẽ, một người đàn bà bước ra từ sau cánh cửa ngôi nhà, giọng nói nhẹ nhàng:
- Cô tìm ai?
Sự xuất hiện đột ngột của người đàn bà khiến Thanh bối rối đánh rơi những nụ hoa ngọc lan đang cầm trên tay xuống đất. Thanh lúng búng trong miệng không thành tiếng:
- Dạ …cháu tìm..
Rồi như chợt hiểu người đàn bà nói nhanh:
- À! Chủ cũ ngôi nhà nầy đã dọn đi nơi khác mấy tháng nay rồi.
Thanh nghe như có bàn tay ai đó bóp nhẹ lấy trái tim mình, cái cảm giác nhói đau thật khó chịu, cô thấy như cả thân mình như đang chao đảo.
Thanh đứng chôn chân giữa sân vườn, cội lan già vẫn tỏa tán rợp bóng, qua khe lá, bầu trời xanh không một gợn mây, gió thổi xào xạc, những cành ngọc lan đu đưa, một vài cánh hoa theo gió rụng xuống vai áo của Thanh thỉnh thoảng từng loạt một. Tự nhiên Thanh nghe sống mũi mình cay sè, Thanh đưa tay chùi nhanh giọt nước mắt vừa ứa ra ở khóe mi.
Người đàn bà khi nãy đã vào hẳn trong nhà
Gió vẫn thổi và hương ngọc lan vẫn lan tỏa bồn chồn….
Tháng 3/2011
------------------------ 
* nguồn: xunau.org



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét