“Chào anh Hai ạ… í
chết mẹ, tết nhất tới nơi rồi anh Hai còn lặn lội cơ sở nào mà quần áo, mặt mày
lấm lem vậy cà?”
Ông Chủ tịch huyện Hai Đô vừa nhảy xuống từ chiếc xe
Ford mới cáu cạnh, bụi đất đỏ bám đầy
nhận ra Lề Phải đứng chờ trước cổng tư
gia, trợn mắt:
“Lại tưởng thằng dân oan nào đứng chờ đưa đơn khiếu nại chớ? Hóa ra thằng Lề Phải, vào đi, vào đi, hên cho mày, tao vừa bắn được con heo
rừng... vào đi…”.
Chiếc cổng sắt nặng nề, cao nghệu trên uốn hai con rồng chầu
được động cơ điện kéo ra hai bên làm Lề Phải trố cả mắt:
“Í trời ơi, cổng nhà anh Hai còn hiện đại hơn cả dinh Độc
Lập…”.
“Chuyện nhỏ… sao lâu không thấy mặt mày cứ tưởng ăn đạn hoa
cải của dân oan bị cưỡng chế giải tỏa rồi...”.
“Í chết... em là nhà báo đâu có thù oán gì với dân oan đâu?”.
Ông Hai Đô cười hềnh hệch:
“Nhà báo nói láo ăn tiền... cứ lớn miệng bênh mấy thằng cướp đất sẽ có ngày dân
oan nó vả vào miệng...”.
Ông Hai Đô nói xong chẳng cần nghe Lề Phải trả lời
móc ngay “a lô cầm tay” quát vào đó một tràng tưởng vỡ tan con dế Nokia nhỏ
xíu. Chị Hai chạy ra – một người đàn bà ngót nghét 1 tạ, thoạt nhìn cứ tưởng má
mì trong quán karaoke Sài Gòn, hóa ra là phu nhân Chủ tịch huyện:
“Thằng Tám Minh bên công an mới đem cho chai “Uýt” ông khỏi kêu tụi nó mang tới…”.
Ông Hai Đô tháo cái đồng hồ Rolex đưa cho vợ cất, thấy Lề
Phải cứ nhìn đăm đăm, ông cười lớn:
“Mày chưa thấy bao giờ phải không? Mười lăm ngàn đô la
đấy, tao mua trong lúc quá cảnh ở sân bay gì bên Thuỵ Sĩ đó…”.
Vào tới phòng khách, chị Hai đang mở cải lương trên chiếc
màn hình LCD 100 inches theo anh Hai nó trị giá… 30 ngàn USD:
“Tao móc tiền túi ra mua hết, đ… thèm nhận biếu của thằng
nào hết…”.
Lề Phải nổi máu tò mò:
“Tiền đâu ra mà lắm vậy? Lương Chủ tịch huyện thì có bao
nhiêu?”.
“Lương bổng là cái… đ… gì, không đủ tiền đổ xăng cho chị Hai
mày đi chợ?”.
Nhìn vẻ mặt ngẩn ra như ngỗng ỉa của Lề Phải, ông Chủ tịch huyện phá ra cười:
“Mày yên trí đi, tao đthèm tham ô, tham nhũng của Nhà nước
lấy một cắc... Em út trong huyện cho cây thuốc, chai rượu thì được, còn mang
phong bì tới là tao… đuổi…”.
“Thế còn các nhà đầu tư nước ngoài, vào được địa bàn huyện của anh Hai chắc cũng phải lót
tay không nhiều thì ít chớ?”.
Anh Hai Đô trợn mắt:
“Ngu gì tao ăn của ba thằng đó. Cứ mở toang cho nó vào
thoải mái, không sách nhiễu gì hết, thậm chí còn dắt tay nó vào kìa, cứ nộp đơn
sau ba ngày là có giấy phép. Đợi cho nó ăn cho thiệt mập ra, tới lúc đó mình mới tính chuyện làm thịt nó…”.
“Nó ăn gì mà mau mập vậy anh Hai?”.
“Ăn sức lao động dân ta chứ ăn gì nữa. Mày coi trên thế
gian này có nơi nào lao động kỹ thuật lương có 3 USD/ngày không? Rồi thì nó
quỵt tiền bảo hiểm, trốn thuế bằng hai hệ thống sổ sách, chuyển ngân lậu thoải
mái ra nước ngoài…”.
Lề Phải la lên:
“Í trời ơi… ông là nhà cầm quyền, ông có biết chuyện đó
không?”.
“Biết chớ sao không? Biết hết nhưng thà bói rẻ còn hơn
ngồi ngáp, không cho nó vào thì thất nghiệp cả làng chính quyền nào lo được?”.
Rồi ông Chủ tịch huyện cười hà hà:
“Mày đã đi thăm vườn trái Lái Thiêu chưa? Tụi nó dùng
thuyền đưa khách vào vườn với giá rất rẻ, vé đi ra đi vô có 4 ngàn thôi, chưa
đủ tiền xăng nhớt. Nhưng bù lại khi vào
tới vườn rồi tụi nó mới “chém”. Một ghế bố hai người ngồi 150 ngàn, một đĩa
dưa hấu 50 ngàn, sầu riêng 300 ngàn… lúc
thanh toán tiền nhiều anh chị muốn té xỉu… Đó, tụi nó học “mánh” của Nhà nước
đó, các nhà đầu tư, xin mời vào thoải mái, tiền thuê đất, phí thủ tục… rẻ rề,
làm ăn được vài năm lời bộn bạc rồi mới biết nhau, tao bóp cho lòi… đô-la ra
tưởng dễ ăn được người Việt Nam hả?”.
Lề Phải cười cười:
“Quan niệm như ông thì nước ta có mà đến mùa quýt cũng
chẳng hóa Rồng...”.
”Rồng là cái con củ gì? Tao chỉ cần rắn thôi. Rắn hổ mang,
rắn hổ hành... cứ bằm ra xào sả ớt là lên mây rồi. Mà chuyện quốc kế dân sinh cứ mặc mẹ mấy cha ngoài Hà Nội lo, còn ở đây ngân sách cứ
nhằm vào mấy cụm công nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài là sống ung dung rồi…”.
Mâm nhậu được dọn ra ở thủy đình – đó là một cái hồ nhân tạo
ở giữa vườn, có nhà thủy tạ, có cầu gỗ bắc qua mặt hồ. Ông Chủ tịch huyện quả
là người có đầu óc biết tận hưởng những niềm vui trần thế. Vườn nhà ông rộng
hơn một héc ta, đào suối cho nước chảy vòng quanh, tạo cả thác nước rơi trắng
xóa ngay sát nhà thủy tạ để khách ngồi nhậu có thể hít thở những giọt nước nhỏ
li ti mát lạnh do máy tạo sương làm ra, rồi bên tai còn nghe tiếng nước réo
khiến cho khách tưởng lạc bước vào bồng lai tiên cảnh. Ông Chủ tịch huyện giới
thiệu:
"Tao phải thuê một thằng kiến trúc sư ngoài Hà Nội vào
thiết kế với giá 15 ngàn USD đó. Giá cắt cổ thiệt nhưng mà tiền nào của đó. Mày
coi nó bố trí cái vườn này có thua gì Suối Tiên không?”.
Món heo rừng nướng và xào đã được bưng lên, ông Chủ tịch huyện khui chai rượu
Whisky, cụng ly cái rốp:
“Yên trí, cứ nhậu tới bến đi, bữa nay tao kêu mày tới chẳng phải nhờ cậy việc báo chí gì
đâu. Mẹ kiếp, báo chí bây giờ tao cũng đ… sợ. Ở cái tỉnh này báo chí địa phương
thì bên văn hóa tư tưởng nó bịt hết rồi, còn thằng báo trung ương nào vào đây
là cho ăn đạn hết. Đó cái vụ thằng Viện phó Viện kiểm sát tỉnh chơi gái vị
thành niên mấy năm trước đó. Một vài tờ báo trung ương tưởng bở nhảy vô tính
đôn lên thành chuyện lớn. Vậy mà nó “chạy” ngoài Hà Nội bịt đi cái một. Còn báo tỉnh thì khỏi nói, anh Tám bên văn
hóa tư tưởng chỉ ho một cái là tụi nó vãi đái…”.
Lề Phải nghe ông Chủ
tịch chửi bới báo chí đầy cả tai mà phát ngượng:
“Vậy anh Hai nhắn tôi tới để có việc gì?”.
“Tết nhất tao gọi mày tới để nhậu chơi thôi đâu có việc gì đâu? À mà nghe tụi nó nói mày giỏi
tử vi tướng số lắm?”.
“Dạ... cũng tạm tạm...”.
“Tạm tạm cũng được rồi, tao đâu có tin ba cái chuyện đó,
mình là người duy vật mà, có điều chị Hai mày tin dữ lắm, bả cứ đòi vời cho
được thằng Lề Phải tới coi cho sấp nhỏ
của bả đặng sang năm có hướng đào tạo cho mỗi đứa...”.
Nói rồi ông Chủ tịch huyện quát vào máy intercom gọi:
“Thằng Ruật đâu, ra ngoài này coi...”.
Ruật là cậu cả, năm nay chừng 17 tuổi, mặt đầy mụn, mắt ti
hí, cặp môi mỏng dính thâm sì, mới nhìn qua đã thấy ghê cả người, Lề Phải nhìn ngó chán chê rồi khoát tay cho cậu lui. Ông Chủ tịch nóng ruột:
“Sao? Thằng này tương lai tiền đồ sao? Ngày xưa hồi thôi nôi, má nó để đủ thứ mà nó
chộp ngay cây viết có ghê không? Nội nó bảo vậy thằng này tương lai sẽ theo nghề bàn giấy...”.
Lề Phải lắc đầu:
“Anh Hai có muốn nghe tôi nói thiệt không?”.
Ông Chủ tịch trợn mắt:
“Nghe nói thiệt chớ, nói ba láp ba xàm tao mời mày làm gì?”.
“Vậy tôi nói thiệt nha, thằng này sau này chỉ cho đi làm
nghề... công an là hợp nhất...”.
Ông Chủ tịch huyện đập bàn cái rầm:
“Í trời ơi, mày nói trúng phóc, tao cũng muốn cho nó đi
công an sau này nó còn nối nghiệp cha nó...”.
“Vậy ngày xưa anh Hai cũng là công an?”.
“Thì hồi mới giải phóng
tao là công an xóm chứ đâu?".
“Í trời ơi! Vậy bây giờ đã là Chủ tịch huyện?”.
Ông Hai Đô trợn mắt:
“Vậy là tao thiệt thòi đó. Lẽ ra giờ phải là Giám đốc công
an tỉnh rồi. Nhưng tao thích ở lại huyện hơn, đầu gà hơn đuôi trâu mà…”.
Em thằng Ruật là Ron – con trai thứ hai của ông chủ tịch. Nó
đang ngồi trước máy vi tính “chit, chat” hay làm gì đó thì bị mẹ lôi tới bàn
nhậu để coi tướng. Nom nó lờ đờ như người mộng du, chắc nó chưa ra khỏi thế giới ảo của cơn bão
game online. Quả nhiên khi ông Chủ tịch bảo nó chào chú đi lập tức nó nhoài
người đâm cả cánh tay về phía trước miệng quát tướng:
“Gươm rồng đây… ta quyết giết ngươi…”.
Thì ra nó đang cầm trong tay vũ khí ảo của game mua được ở
trên NET với giá một triệu đồng. Ông Chủ
tịch cười khà khà:
“Thằng này nó mê chơi “ghêm” đến quên cả đi học. Nhưng thày
giáo bảo không lo, chỉ số thông minh của nó cao lắm nên mới mê chơi “ghêm”
vậy…”.
Lề Phải bấm bụng cười
thầm, không hiểu thày nào mà “nịnh” khéo vậy, trí thông minh của thằng bé này
chưa thấy đâu chỉ biết cứ thả cho nó chơi game suốt ngày vậy chẳng bao lâu nữa
nó lên cơn thần kinh. Chàng Lề Phải chưa
kịp coi tướng cho thằng Ron nó nên theo
cái nghề gì, bà vợ ông Chủ tịch đã chạy vào hớt hải:
“Nguy rồi, nguy rồi ông ơi! Xe chở đất nhà mình do thằng Phi
lái vừa cán chết một con nhỏ mới tan học kìa…”.
Ông Chủ tịch huyện cau mặt:
“Lại gây tai nạn nữa à? Mới tháng trước thằng Tâm đã tông
xe lên vỉa hè đè chết một bà bầu rồi giờ lại đến cái thằng Phi này, ĐM... làm ăn
vậy bằng giết tao…”.
Rồi ông móc điện thoại di động quát như bắn súng:
“Tám Minh đó hả? ĐM... lái xe tao nó lại mới cán chết một con
nhỏ vừa đi học về… Sao? Xác vẫn kẹt dưới gầm xe à? Mày bảo tụi nó đưa ngay xe
cẩu tới nhấc xe lên mà lấy xác con nhỏ ra cho lẹ. Nhớ bảo thằng Bảy bên cảnh sát giao thông làm
biên bản sao cho êm nghen. Có thằng nhà báo nào mon men tới mày cứ đuổi
thẳng cổ cho tao…".
Nói xong ông quay sang Lề Phải thở dài đánh sượt:
“ĐM... làm ăn bây giờ khó vậy đó. Đoàn xe này đứng tên chị
Hai, chuyên chở đất, cát, đá bán cho tụi xây dựng…”.
Lề Phải kêu lên:
“Thảo nào người ta bảo đoàn xe của chị Hai là hung thần xa
lộ. Tài xế ỉ i cảnh sát giao thông không dám đụng tới nên cứ chạy bạt mạng…”.
Ông Chủ tịch huyện cau mày:
“Thì phải chạy lẹ để còn tăng chuyến chớ…”.
Hóa ra trong tay anh Hai có cả trăm mẫu cao su, có hai xưởng
mủ, có đoàn xe vận chuyển, có tàu móc cát dưới sông, có xe cạp đất; hàng ngày
trừ các khoản, anh Hai đút túi không dưới 500 triệu. Ấy là chưa kể tiền xuất
cao su sống đi các nước chảy vào túi anh
Hai không biết bao nhiêu mà kể. Thảo nào anh Hai không thèm nhận phong bì,
không thèm ăn phết phẩy các dự án. Bởi
vậy anh Hai mới cao giọng:
“Tao thách thằng thanh tra nào làm gì được tao đó…”.
Lề Phải rụt rè:
“Nhưng màcả trăm héc ta cao su cũng là của Nhà nước sang
tay anh Hai chứ còn gì nữa?”.
Ông Chủ tịch trợn mắt:
“Hồi đó Đảng chủ trương giao đất giao rừng cho người trồng
rừng, ai cũng được giao hết. Chỉ có điều nhận xong không tiền mua cây giống,
phân bón phải bỏ hoang, bán rẻ đi, tao bỏ tiền ra mua hết. Được cái
anh em họ … thương, thằng giao thông cho làm đường nhựa tới tận rẫy của tao,
thằng nông trường thì cho công nhân tới làm cỏ, bón phân, ngày cạo được mủ lại
huy động công nhân sang làm giúp. Họ thương anh Hai mà. Có tiền bán mủ tao lại
dùng để mua đất. Đất hồi đó rẻ rề chứ chẳng đắt như bây giờ đâu. Vài triệu là
có thể mua được một héc ta cao su rồi. Thế là có tiền tao mua tất. Cứ mua tới
đâu thì “anh em” nó lại giúp mình làm đường nhựa tới đó. Bây giờ thì tao khỏi
cần nữa, dư sức bỏ tiền thuê nhân công rồi”.
“Vậy anh Hai có sang
tên cho chị Hai hoặc là hai thằng Ruật và Ròn không?”.
Ông Chủ tịch cười nhạt:
“Có phải tham ô của Nhà nước đâu mà phải tẩu tán tài sản. Tiền
của tao làm ra bằng mồ hôi nước mắt mình chứ có tham ô, tham nhũng gì đâu mà
lo. Phải công khai tài sản hả? Tao đéo sợ. Tài sản của tao nếu phải kê khai, tao
giải trình được hết, chẳng có chuyện gì
phải lo…”.
Nói rồi ông gọi vợ :
“Bà nó đâu rồi, chuẩn bị tiền đến tối mang tới đưa cho bố
mẹ con nhỏ, coi như đền bù cho nó…”.
Lề Phải tò mò:
“Bao nhiêu vậy anh?”.
“Năm trăm ngàn thôi chứ mấy?”.
Lề Phải giật mình:
“Một mạng người có 500 ngàn tức có 25 đô la Mỹ thôi sao?”.
Ông Chủ tịch trợn mắt:
“Vậy còn đòi bao nhiêu? Tháng trước cán chết con mẹ bầu tức
hai mạng người mà tao cũng chỉ đưa cho thằng chồng nó 1 triệu thôi
kìa".
Nói rồi ông dốc ngược ly rượu vào cổ họng khà lên một cái thật khoan khoái:
“Kỳ này đại hội Đảng bộ huyện tao lại trúng thường vụ là
cái chắc… Nào... Mừng Đảng, mừng Xuân... cụng ly cái nữa ... dzô... dzô...”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét