Hôm ấy là ngày thứ bảy, trời mưa
lâm thâm. Trời mưa lâm thâm, cây trâm có trái, con gái có duyên, đồng tiền có
lỗ, bánh tổ thì ngon, bánh hòn thì béo. Bí thư Bùi hôm ấy rỗi việc ở nhà. Mát
trời thế này mà kéo điếu thuốc lào thì cũng hay. Cái anh thuốc lào hút vào một
buổi sáng mát trời sao mà ngon thế! Khói
đậm đà như vị mật thấm vào lưỡi đi vào máu làm cho người ta đê mê. Đôi mắt lim
dim ông bí thư tỉnh ủy chợt nhìn lên bàn thờ. Bàn thờ làm bằng gỗ có chạm trỗ
đôi chút và đóng gá vào tường bằng hai thanh sắt hình chữ L. Chà! Cái đèn dầu
hỏa để lâu ngày không ai để mắt đến trông xỉn và bẩn quá. Dựng cái điếu vào mép
bàn uống nước ông bước lại bàn thờ cầm chiếc đèn xuống rồi đi tìm miếng giẻ ráp
để cọ chiếc đèn. Tay ông vừa cầm miếng giẻ xát mạnh vào chiếc đèn hai ba cái
thì cảm thấy mặt đất rung chuyển, người lảo đảo rồi ngay lập tức trước mặt ông
một vị thần to lớn và xấu xí, da đen nhẻm, giọng oang oang: " Người muốn
gì? Tôi là thần đèn, là nô lệ của ai có chiếc đèn này trong tay, sẵn sàng vâng
lệnh Người làm bất cứ điều gì ". Sau một vài giây trấn tĩnh, ông bí thư
tỉnh ủy muốn thử uy lực của thần đèn. Ra lệnh cho hắn làm gì bây giờ? Bánh tổ
thì ngon, bánh hòn thì béo nhưng làm sao ngon bằng thịt chó. Phải! Mát trời thế
này mà được uống rượu với thịt chó thì ngon biết chừng nào là ngon. " Nhà
ngươi hãy mang đến cho ta một mâm rượu thịt chó". Vị thần biến mất, một
lúc sau trở lại đội trên đầu chiếc khay lớn bằng bạc, bảy chiếc đĩa và bát bằng
bạc đựng bảy món thịt chó: món hấp, món chả, món xáo, món dồi, rựa mận, xào
lăn, món hầm kèm theo chai rượu Lúa Mới và chiếc ly bằng bạc. Đặt mâm và chai
rượu xuống chiếc bàn uống nước vị thần biến mất.
Sau bữa rượu thịt chó nhớ đời ấy ông bí thư
tỉnh ủy thầm cảm ơn trời đất đã cho ông có được chiếc đèn kỳ diệu. Chắc là kiếp
trước ông khéo tu gieo nhiều nhân lành nên kiếp này nhận được quả tốt. Đem
những chiếc đĩa, bát và ly bằng bạc bán
cho hiệu kim hoàn ông được một số tiền lớn. Cầm số tiền đó trong tay ông bí thư
tỉnh ủy nghĩ: " Thế này đã bõ bèn gì. Thần đèn đã mang đến cho ta rượu
thịt chó được thì cũng có thể mang đến cho ta nhiều thứ khác". Năm nay
ngoài năm mươi, con cái đã trưởng thành, cái ngày mà ông hạ cánh an toàn không
còn xa. Ông cần phải có một cơ nghiệp an hưởng tuổi già và để lại cho con cháu
mai sau. Một cơ nghiệp thì cần độ bao nhiêu? Chưa tính ra cần độ bao nhiêu thì
ông đã cầm chiếc đèn xát mạnh. Thần đèn lập tức hiện lên : " Người muốn gì
? Nô lệ của Người sẵn sàng thi hành mọi mệnh lệnh". " Nhà ngươi hãy
mang đến cho ta một nghìn cây vàng SJC". Lập tức một nghìn cây vàng SJC
đựng trong một chiếc thùng bằng gỗ quý được thần đèn mang đến.
Ông bí thư tỉnh ủy dùng số vàng ấy mua đất.
Đất ở xã Ninh Thành, huyện Ninh Giang là nơi chôn nhau cắt rốn của ông. Cũng
phải thôi! Giàu sang phú quý không về quê hương bản quán thì còn về đâu? Mà về
ở hẳn quê như thế lại còn được tiếng gần dân, là đi sâu đi sát vào quần chúng.
Mảnh đất rộng 4.152 mét vuông đứng tên con trai là Thanh. Mảnh đất được cấp
giấy chứng nhận quyền sử dụng và chuyển đổi mục đích sử dụng thành đất thổ cư.
Trên mảnh đất này ông xây một phủ đệ hoành tráng, xa hoa lộng lẫy không kém gì
nhà cửa của công tôn vương tử ngày xưa. Phủ đệ của ông cùng với khu vườn trở
thành một kỳ tích sinh thái vang danh thiên hạ. Đi trên con đường trải bê tông
dẫn đến khu sinh thái từ xa đã thấy hệ
thống tường rào kiên cố cao chừng ba mét cùng một hàng cây xanh nhấp nhô chạy
song song sát bên tường. Vào bên trong trước hết ta sẽ thấy ngôi nhà ba tầng
gồm một tầng hầm và hai tầng nổi được thiết kế theo phong cách hiện đại, một
phong cách tân cổ giao duyên. Tầng hầm và tầng một được xây bê tông cốt sắt đổ
mái bình thường, còn lại tầng hai được làm bằng gỗ lợp ngói có mái cong như ở
các đình chùa. Ba phòng ngủ, một đại sảnh làm phòng tiếp khách, một phòng hát karaoke,
không kể nhà ăn, nhà bếp và nhà kho. Trước sân là hòn non bộ có cây si dạng
bonsai ghép rễ vào đá san hô đặt trong bồn nước hình tròn có đường kính đến hơn
năm mét, có vòi phun, trong bồn nước còn đặt hai hòn đá xanh khổng lồ giả làm hai quả núi. Ra ngoài vườn
ta sẽ được chiêm ngưỡng những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, chúng gợi lại cái
thú điền viên giản dị, tao nhã của các bậc hiền nhân quân tử. Này là tùng cúc
trúc mai, mà mấy cây tùng thuộc loại tùng la hán, này là cây sưa cổ thụ có thân
to hơn vòng tay người ôm được xếp vào nhóm đặc biệt quý hiếm trong sách đỏ Việt
Nam.
Lại còn những hòn đá cảnh quý hiếm có kích thước đồ sộ xếp ngổn ngang trong khu
vườn sinh thái ở chốn làng quê này.
Những đứa thối mồm tính toán theo lối đếm cua
trong lỗ rằng thì là lương cơ bản bao nhiêu, bí thư tỉnh ủy được hưởng hệ số
lương bao nhiêu, phụ cấp chức vụ là bao nhiêu...để tính ra rằng lương bí thư
tỉnh ủy kiêm chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh kiêm luôn Trưởng đoàn đại biểu
quốc hội của tỉnh giỏi lắm cũng chỉ đến hơn mười hai triệu đồng. Với số lương
đó mà đừng ăn, đừng tiêu, đừng hiếu, đừng hỷ thì ông bí thư tỉnh ủy phải tích
lũy trong bao nhiêu năm mới có được một cơ ngơi như thế? Một trăm năm? Hai trăm
năm hay lâu hơn nữa? Ai mà biết được! Chúng nó đâu có biết rằng trong tay ông
có chiếc đèn thần, mỗi lần ông xát mạnh vào chiếc đèn thì ngay lập tức trước
mặt ông một vị thần to lớn và xấu xí, da đen nhẻm, giọng oang oang: "
Người muốn gì? Tôi là thần đèn, là nô lệ của ai có chiếc đèn này trong tay, sẵn
sàng vâng lệnh Người làm bất cứ điều gì ". Xây ngôi nhà ba tầng tân cổ
giao duyên, rồi thì bể nước, vòi phun với hòn non bộ, rồi thì những cây cổ thụ
và những hòn đá quý trong vườn...tất tần tật là do thần đèn làm theo lệnh ông
hết. Như thế thì đã sao chưa? Chẳng sao cả! Ông vẫn cứ là đảng viên tiên tiến
xuất sắc, mười chín điều đảng viên không được làm, rồi thì Nghị quyết Trung
ương IV khóa 11 chẳng chạm được đến bất cứ một cái lông chân nào của ông cả./.
Huỳnh Văn Úc
Ngày đăng: 24.05.2012
------------------------
* nguồn: VCV 24.5.12
* ảnh minh họa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét