Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

địa đàng - ái duy * truyện ngắn




Thùy chỉ có hai tiếng đồng hồ để quyết định một cuộc họp mặt, dù cô đã hình dung ra nó trong suốt mười hai năm nay, kể từ khi chia tay người đó để lập gia đình. 
Ban chiều, khi chuông điện thoại đổ hồi, linh tính thế nào xui Thùy vội vã đi từ nhà bếp ra phòng khách nhấc máy nghe:
- A lô, tôi nghe đây.
- Thùy, có phải Thùy đó không?
- …
- Có nhận ra ai không Thùy? Còn nhớ không?
Làm sao quên được, tim Thùy bắt đầu đập loạn xạ:
- Có lẽ… sắp nhớ…
Đầu dây bên kia vội vã xưng tên, sôi nổi, dồn dập, tha thiết:
- Anh muốn gặp em. Đừng từ chối… Hãy đến đó nghe Thùy, anh sẽ chờ từ… Chỉ một lần này thôi.
- Không, em không thể…
Nhưng đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng “tít… tít…”. Thùy ôm mặt, nàng bỗng đưa mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ vẫn chưa kịp khép hờ, tay chân run lẩy bẩy.

*
Thực ra nàng luôn luôn nghĩ đến người đó những khi cô đơn, buồn chán. Nàng không thể nào quên ánh mắt nồng nàn luôn tỏa ra những làn sóng vây bủa dịu dàng và mạnh mẽ dành riêng cho mình. Cũng như nàng không thể nào quên cuộc gặp gỡ sau cùng suýt nữa đã làm thay đổi hẳn cuộc đời nàng. Ở một nơi mà giờ đây đã trở thành thánh địa của riêng hai người, họ đã chia tay nhau trong nước mắt với cõi lòng tan nát và với sự đồng cảm sâu sắc rằng, dù vĩnh viễn không bao giờ là của nhau nhưng họ đã có một phần đời thuộc về nhau mãi mãi.
Người đó đã chải lại mái tóc dài bị rối bung của nàng, giữ khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng trong hai bàn tay, gài lại khuy áo cho nàng rồi ngồi câm lặng bất động dõi theo nàng ra đi bằng những bước chân vô hồn. Thùy đã vận dụng hết lòng kiêu hãnh của mình để không ngoảnh lại. Không hiểu sao, nàng vẫn tin rằng, ở đâu đó mười hai năm qua chàng vẫn dõi theo mình như vậy.
Thùy chưa bao giờ phản bội chồng. Nàng là người vợ được tin yêu, quí trọng dù rằng trong thâm tâm, hơi khe khắt một chút nàng tự đánh giá mình không xứng đáng. Tuấn đã im lặng vào phòng lấy điện thoại, anh luôn ra khỏi nhà vào đúng cái giờ thường lệ. Thùy cũng nhẹ nhàng ra đóng cửa cho chồng, không biết Tuấn có nhìn vào mắt cô hay không. Những bữa cơm chiều của Tuấn thường diễn ra ở các nhà hàng, quán nhậu đồng quê với không ít người và luôn luôn trở về sau mười giờ; đó là một phần của công việc.
Bây giờ chỉ còn mình cô trước tấm gương bàn phấn, cô đã đứng lên rồi lại ngồi xuống mấy lần.Thùy đưa một ngón tay xoe nhẹ vết nhăn mờ nơi khóe môi, bắt đầu trang điểm. Rồi cô lại chùi bớt son, làm nhạt đi đường kẻ chân mày. Xa lạ quá một khuôn mặt đợi chờ, khắc khoải và vô cảm, duy chỉ còn mái tóc dài không bới không uốn thuở hai mươi.
Còn ba mươi phút nữa mới tới giờ hẹn. Chỉ mất mười phút để đi. Người đó và Thùy ngày xưa chưa bao giờ trễ hẹn với nhau.
Cô bắt đầu thay y phục, ngắm nghía người đàn bà khỏa thân trong gương, chọn một chiếc áo kiểu dài tay màu xanh nước biển sẫm, mềm và rũ. Cô tháo nữ trang ra, gạt cả những lọ nước hoa lớn nhỏ qua một bên và kiên quyết đứng dậy.

*
Nơi đó là một quán cà phê không xa trung tâm thành phố, trước kia là một nơi yên tĩnh và thanh sạch, không có tên tuổi nhưng lại là nơi hội tụ rất nhiều những con người hiểu và quí nhau. Giờ thì đã trở thành trung tâm hò hẹn của đủ hạng người, đủ thân phận dưới cái tên mới: Địa đàng. Thùy mất khá nhiều thời gian để tìm nó giữa một mớ lằng nhằng lẫn lộn những “Dạ khúc”, ”Mơ hoa”, “Lang thang”… Toàn là những quán cà phê vườn thiết kế y hệt nhau, tối om om và âm u như địa ngục. Lâu lắm rồi nàng không lai vãng đến những chốn như thế này, không quan tâm đến sự biến tướng của các điểm hẹn dành cho tình yêu. Nàng đi qua đi lại nó đến lần thứ ba thì mới nhận ra vẫn còn sớm hơn giờ hẹn đến hai mươi phút, cũng chẳng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nào. Thùy đứng bên này đường, chăm chăm nhìn vào cổng Địa Đàng bên kia, cố nhận diện kẻ ra vô. Rồi cô ngơ ngác khi thấy sau lưng mình là lối đi của một quán cà phê khác, hình như người ta đang lịch sự mời cô tránh chỗ hoặc bước vào thì phải. Bần thần, cô tự nhủ “mình sẽ chờ từ bên này”, rồi đi thẳng luôn vào nó.
Không ai nhìn thấy cô. Mỗi bàn được ngăn bằng ba tấm rưỡi vách phên tre tạo thành một thế giới riêng biệt. Ánh sáng duy nhất là đốm lửa lập lòe từ đầu cây nhang muỗi cắm dưới chân bàn. Các lối đi đều mờ tối. Chỉ nghe tiếng rì rầm vọng từ các ô hai bên và sau lưng trên nền nhạc vừa van vỉ vừa thúc giục. Người phục vụ hỏi cô đi mấy người và ngạc nhiên khi cô chỉ lẳng lặng gọi một ly nước. Cô chọn chỗ ngồi cạnh tường rào, có thể quan sát cả con đường trước mặt, ngay cổng vào Địa đàng. Thùy coi lại đồng hồ một lần nữa, có lẽ cô chỉ phải ngồi đây không quá mười lăm phút, để đủ can đảm đứng dậy bước vào Địa Đàng.
Trong vòng năm phút đầu có ba cặp đi vào Địa Đàng nhưng chắc chắn không có người đó. Cô bắt đầu hình dung ra cuộc gặp sắp tới. Trước hết là dấu ấn thời gian không thể xóa nhòa ở mỗi người nhưng điều đó không quan trọng. Thùỳ vẫn nhận ra một tính cách sôi nổi có phần bồng bột qua giọng nói, thắc thỏm nhớ tới những cái hôn vụng về chưa bao giờ trọn vẹn của ngày xưa. Với một sự nghiệp thành đạt, một cái tên được ít nhiều người biết đến, Thùy rất muốn biết người ấy bây giờ đã thay đổi ra sao.
Mười phút nữa trôi qua. Không lúc nào Thùy rời mắt khỏi cửa ra vào Địa Đàng. Ngày xưa người đó đã từng đạp xe gần ba mươi cây số trong đêm để chỉ được cầm tay cô đứng trước cổng trường.
Lại mười phút nữa. Trong đời Thùy, cô chỉ phải hai lần đối diện với nước mắt của người đàn ông. Lần thứ nhất là với người đó trong lúc chia tay, lần thứ hai là với Tuấn, khi anh tự ý viết đơn ly dị rồi xé nó đi.
Mười phút nữa…
Không thể nào đo đếm thời gian được nữa. Các cánh cửa ra vào ở những quán cà phê đã được tế nhị khép bớt lại. Địa Đàng cũng vậy, không có người vào mà chỉ có những kẻ ra, người thì mang vẻ mặt mệt mỏi thỏa mãn, người thì kiêu hãnh đắc thắng, cũng có kẻ gầm mặt bước đi thẳng.
Thùy cũng đứng dậy, cả cơ thể rã rời. Nàng quờ quạng tìm lối ra, cảm thấy nhức đầu kinh khủng, mờ mịt như lạc vào mê lộ. Ra khỏi ô ngăn của mình, nàng đứng lại giữa vườn, buộc tóc bằng cái khăn tay, cảm thấy mát mẻ dễ chịu hẳn với một cõi lòng trống không vô cảm. Cách nàng ba thước về phía trước, cũng có một người vừa rời khỏi ô ngăn như nàng, cùng một dãy ngang với nàng. Người đó cũng đứng lại, bật lửa hút thuốc. Quầng sáng bừng lên trong khoảnh khắc, soi rõ một khuôn măt hơi dài, xương xương và buồn bã. Thùy đưa tay lên bụm miệng lại. Muộn rồi, thời gian dành cho hai người đã hết.

*
Sau này nhớ lại,Thùy luôn tìm ra lý do để biện minh cho hành động của mình. Còn người đó, tại sao lại cũng như thế? Ban đầu, cô khóc thầm vì những giả thuyết được đặt ra, nhưng khi lòng nguội lạnh cô chỉ thấy buồn cười, thậm chí thương hại. Cô biết mình sẽ không bao giờ làm khác đi, nếu có thêm một lời hẹn tương tự như vậy.
Duy có điều, cả cô cả người đó đều không biết được rằng, đêm ấy có một người bước chân vào Địa đàng với một trái tim chực vỡ nát nhưng lại là người bước ra thanh thản hơn ai hết, đó là Tuấn – chồng cô.

--------------------
* nguồn: xunau.org


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét