Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

miền... "cụp lạc" [kỳ 19 - 20] - nhật tuấn



KỲ 19





                             



Gã lắc quày quạy:
“Làm gì ra chuyện đó. Một trung tá quân đội nhân dân, lực lượng chuyên chính của đảng, dũng mãnh, kiêu hùng sao quỳ xuống xin lỗi vợ”.
Lão gác dan trợn mắt:
“Không quỳ xuống, nó điên lên làm tóc loe ra mất lon, mất chức. Chẳng thế mà ngày xưa lính Trường Sơn riễu thủ trưởng: “lồ… đớp mất sao… lồ… cào mất vạch” đó thôi. Đàn bà mà nổi máu ghen lên hả… Nhét cứt vào mồm mình cũng phải chịu…”.
  Lão dừng phắt chợt nhớ bà vợ quắt queo đã cho lão nếm không ít kinh nghiệm đắng cay về ba cái vụ đó.
Gã bỗng thấy lo cho nàng Emily ngoài đời, chỉ một ca axít thôi trong tay con mẹ nặc nô được thuê với giá không tới một chỉ vàng, thế là đời nàng đi đứt”.
 Gã run giọng:
“Trung tá phu nhân có đe dọa trả thù cô… hàng xóm không?”.
 Lão gác dan bật cười:
“Trung tá phu nhân là cái đéo gì?”.
“Là vợ ông trung tá đó…”.
Lão nhìn vào mắt gã:
“Lo cho cô nàng hả? Cậu ru rú trong phòng nên không biết, cả hai con mẹ trốn chúa, lộn chồng này đêu ghê gớm cả, bên này lồ… sành, bên kia ghe đá, bà trung tá chỉ đóng cửa dạy chồng thôi, chả dám động tới gót chân cô kia đâu”.
 Thảo nào sáng nay khi ông trung tá bay hồn bạt vía nàng Emily ngoài đời vẫn cứ đứng cười ha hả ngoài ban công, gã nhớ lại và thở dài:
“Chắc ông trung tá cạch đến già, buông cô kia ra thôi”.
“Sức mấy, mèo quen vụng mỡ rồi, dứt ra bây giờ tiếc đứt ruột, một cây vàng lót tay nàng chứ ít, dễ nó cho ăn không đấy hả. À, cháy nhà mới ra mặt chuột, sáng nay hai vợ chồng cãi nhau mới hở ra vụ mất trộm đêm ở nhà ông trung tá dạo cuối năm ấy hóa ra là…”.
Chợt như nhớ ra điều gì làm lão hoảng sợ im bặt. Gã ngạc nhiên:
“Vụ mất trộm nào? Nhà ông trung tá đêm cuối năm hả?”.
“Không, không, làm gì có chuyện đó, tôi nói là… nói chuyện khác kia…”.
 Lão cuống quýt cố che giấu cái điều lão vừa hở ra làm gã càng hỏi vặn: 
“Vậy bác nói vụ trộm nào?”.
“À… vụ trộm xe đạp của bà nhà tôi ấy mà, hóa ra không mất”.
Gã ngớ người:
“Không mất hả? Sao bác cứ khăng khăng đổ cho bạn tôi lấy…”.
“Cậu cứ bình tĩnh tôi kể cậu nghe. Quả thực bữa đó tôi có nghi cho bạn cậu. Hôm sau hắn dắt một cô gái tới, nói lên chơi phòng cậu, tôi mới nghĩ: quái, nếu đúng hắn trộm thực, đời nào dám khơi khơi dẫn xác tới chơi thế. Tôi bán tín, bán nghi chưa dám hỏi, chẳng ngờ hắn ta giới thiệu cô bạn biết bói bài giỏi lắm, tôi mới nhờ cô ta bói cho một quẻ. Cha mẹ ơi, tư thuả cha sinh mẹ đẻ tới giờ tôi mới chứng kiến một việc lạ lùng đến thế. Mình là người duy vật biện chứng phải không, ai lại tin những điều nhảm nhí mê tín dị đoan. Ấy thế mà mới trải bài trên giường, cô ta đã nói một câu làm tôi bổ ngửa: “Bác mới mất trộm? Đúng không? “Đúng, đúng”. Bác mất vật bằng sắt, chân cao su, chạy nhanh được, chạy chậm cũng được, đúng không?”. “Đúng, đúng”. Nói thực với cậu, lúc đó tôi choáng cả người, cô ta tả vậy thì đúng chiếc xe đạp còn cãi vào đâu. Cô ta xem bài, ngẫm nghĩ có vẻ căng thẳng rồi nghiêm giọng: “Vậy thì bác không mất đâu!”. Tôi mới nằn nì: “Cô xem kỹ lại, tôi mất mấy hôm nay rồi mà”. Cô ta lẳng lặng cất bài, chẳng nói gì nữa, chỉ đọc hai câu thơ: 
“Của đi rồi của lại về 
Cửa quan chớ cậy, bạn bè chớ nghi…”.
  Vậy đó… tôi nói cậu không tin mặc cậu, nhưng thề có quỷ thần hai vai chứng giám, tôi nói sai tôi chết bất đắc kỳ tử, ngay sáng hôm sau, tôi đang ngồi ghi sổ trực bỗng mụ vợ tôi lù lù trong nhà đi ra, tay dắt… chiếc xe đạp ấy. Tôi mới hoảng lên, cấu thử vào đùi mình coi tỉnh hay mơ, biết là đang tỉnh đấy nhưng miệng cứ lắp bắp mãi: “Cái xe đạp… cái xe đạp…”. Mụ vợ tôi gắt: Ông này hay nhỉ, không là chiếc xe đạp thì là cái gì?”. “Bà thấy… bà thấy nó ở đâu?”. “Ơ hay ông lên cơn hâm hả? Vẫn nằm trong buồng kho ấy chứ đâu. Mấy hôm nay tôi mới đi đến nó đây”. Tôi sờ vào chiếc xe, bụng tin thực rồi, miệng vẫn cứ lắp bắp: “Tôi tưởng… tôi tưởng mất xe rồi chứ? Mụ vợ tôi quát tướng: “Cái nhà ông này độc miệng. Mất hồi nào, vẫn trong kho chứ đâu. Thôi xê ra tôi đi chợ, sáng ra đã ỡm ờ…”. Ấy đấy, tôi hỏi cậu thế là thế nào? Người ta có số thật ư? Mà sao cái con bé ấy còn ít tuổi mà coi bói tài đến thế…”.
 Câu chuyện dài dòng của lão không gây ngạc nhiên, chỉ làm gã thêm rầu rĩ. Đương nhiên con người có số hẳn rồi, có lẽ ai ai cũng tin thế, nhưng chấp nhận số phận lại là chuyện khác, bao đau đớn, buồn phiền đều ở đó mà ra cả. Giả thử người mắc SIDA, biết chắc chết trong một tháng, trong một năm, liệu có ung dung, tự tại sống nốt quãng đời còn lại không? Gã cứ chìm đắm mãi vào câu hỏi, loay hoay không trả lời được làm lão gác dan cứ tưởng gã hoài nghi chuyện của lão, và như vậy gã cũng chẳng coi số má là cái quái gì. Lão quyết định phải “khai sáng” gã dở điên dở tỉnh này:
“Anh không tin hả? Anh nên nhớ tôi đây này, cả cuộc đời là cộng sản duy vật, vô thần, chưa bao giờ chịu chắp tay lạy kể cả vái trời phật, ấy thế mà bây giờ được “nhãn mục sở thị” tôi cũng phải tin rằng đất có thổ công sông có Hà Bá đấy. Hôm qua mụ vợ tôi cứ há cả mồm ra nghe tôi sai đi mua trang thờ với tượng ông phỗng cúng thổ địa”.
 Gã chợt nhớ tới lời dặn của Tố Oanh:
“Mua cái đó ở đâu hả bác?”.
“Ngoài chợ chứ đâu, từ nay chẳng cứ gì rằm, mồng một, cứ trước khi lên giường, đêm nào tôi cũng đèn nhang, khấn vái. Cậu nghe tôi, lập trang thờ góc kia kìa. Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại, rút cuộc con người ta cũng cần có một ông trời để thờ phụng chứ, phải không?”.
“Ngày xưa thì có đấy, nhưng rồi cách mạng giết chết ông ta rồi”.
“Láo toét, ai giết được ông trời?”.
  Gã chỉ vào mặt lão gác dan cười ha hả:
“Chính bác, chính bác đã giết ông ta…”.
  Lão gác dan bật ngửa, tru tréo:
“Tôi ấy ư? Tôi mà giết chết được ông trời đấy ư? Cậu điên rồi, cậu vu cáo, gắp lửa bỏ tay người. Tôi sẽ đưa cậu ra cuộc họp, à không trời phật sẽ trừng phạt cậu…”.
 Lão càng la hét, gã càng cười to khiến lão càng tưởng gã điên thật, lão giật lùi ra khỏi phòng, đóng sập hai cánh cửa.



KỲ 20


Căn buồng thoắt trở nên im lìm đến độ gã có thể nghe tiếng đập con tim trong lồng ngực. Gã bỗng nảy ra thích thú lắng nghe cái vật nhẫn nại nhất trong cơ thể, đó là nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc sự sống của gã.
Giữa hai thời điểmđó, con tim nhỏ bé đã phải đập bao nhiêu triệu cái? Đó là một phép tính số học giản đơn nếu như biết chắc được giờ sinh và giờ chết. Ý nghĩ đó đưa gã ngược xa, xa mãi khi gã còn là một con tinh trùng nhỏ bé chiến thắng cả triệu đồng loại để được duy nhất tồn tại trong trứng mẹ.
Ghê gớm thật, chẳng ngờ trong đời gã đã một lần may mắn trúng độc đắc trong cả triệu vé số. Nhưng do đâu chàng có được cái cơ may “duy ngã độc tôn” trong bộ máy huyền vi kia? Phải chăng đã có sự sắp xếp của bàn tay… Thượng đế?
“Khi đi sâu vào cơ chế của xã hội loài ong, người ta buộc phải nghĩ tới sự có mặt của Ngài…”. loáng thoáng một câu trong cuốn sách nào đó chạy qua đầu và rồi gã lại nhủ:
“Mọi luận lý đều xóa bỏ Ngài trong ta…”.
Gã quyết định không nghĩ tới bất cứ cái gì. Thế nhưng diệt trừ ý thức là một cuộc vật lộn không mấy dễ dàng khi trong đêm tịch mịch gã ngồi xếp chân bàn tròn trên sàn, hai tay khoanh trước ngực, nhẫn nại xóa bỏ bất cứ thứ gì hiện ra trong đầu.
Gã cứ ngồi như thế trong bóng đêm loãng dần cho tới lúc tưởng đã “diệt trừ được ý nghĩ” rồi lại thất vọng nhận ra gã chẳng tiến được bao nhiêu và tệ hại hơn, lúc này đầu gã lại đầy ắp những liên tưởng như một đàn cung quăng trong vại nước sau mưa.
Ngón tay, tóc, mắt, đáy cốc, kim đồng hồ, đêm, bão biển, hải tặc, nốt ruồi…” gã cứ lầm bầm như người lần tràng hạt trong ánh sáng mờ đang rụt rè trườn qua khe cửa sổ…  

                                   *
                                *    *

Gương mặt lão gác dan như phình to khi ấn vào tay gã “thư mời” do một ông trên sở cảnh sát nhờ chuyển.
“Bí mật đấy nhé, tuyệt đối không được lộ cho người thứ ba, ngoài tôi với cậu ra. Đồng chí ấy dặn thế…”.
Giọng thì thào, khoái trá, cố làm ra quan trọng của lão cứ đánh lùng bùng bên tai gã.
“Bác nói hết chưa?”.
Gã gắt lên và không chờ lão trả lời, xăm xăm bước ra phố. Thế là rõ nhé, cái điều bấy lâu nay tưởng đã lẩn tránh được  hóa ra hão cả, nó vẫn ở đâu đó để rồi thình lình trong buổi sáng đẹp trời như hôm nay, nó chồi ra, vồ chụp lấy mình. Mình biết mà, lão cảnh sát không bao giờ buông tha mình đâu, đã biết vậy mà vẫn ảo tưởng là sao? Rồi cả đến thần linh cũng đã mách bảo qua miệng Tố Oanh “phạm vào nơi chốn tội tình, tù lao” thế mà rồi vẫn ngờ ngợ để đến tận hôm nay trắng mắt ra chưa?
“Ngày… giờ… đến… gặp ông… để làm việc…”, gã vừa đi vừa  nhẩm đọc dòng chữ tới thuộc lòng, rồi chợt nhớ điều gì đó,  gã dừng sững, mắt sáng lên, mỉm cười. Rõ thần hồn nát thần tính rồi nhé, trong giấy đã ghi rõ “để làm việc”, để làm việc kia mà, có bắt bớ, tù tội gì đâu?
Gã vui vẻ đốt điếu thuốc, thong thả gõ gót vỉa hè để rồi chẳng bao lâu ý nghĩ khác lại đâm nhói trong đầu. Phải rồi đấy chỉ là cách nói khéo thôi, chứ ai lại ghi toẹt ra “để bắt giam” đánh động cho mình tẩu thoát?
Gã vứt toẹt mẩu thuốc đang làm đắng miệng, ngơ ngác nhìn quanh và rồi thấy chẳng có ma nào để ý tới, gã tự cười mình và thầm nhủ: “thôi, không nghĩ tới chuyện này nữa, cứ coi như không có nó, ít nhất tới giờ hẹn gặp ông cảnh sát vào sáng mai”.
 Thế rồi trong quán nước sau đó chừng một giờ, ngồi trước tách cà phê thơm phức, gã lại nảy ra ý nghĩ: “Hay ta trốn  đi?”. Phải đấy, ngay sáng mai, mình sẽ lẻn thật sớm, nhưng đừng sớm quá lão gác dan sinh nghi, mình sẽ nhảy xe buýt ngay đầu phố ra bến xe, sau đó mình sẽ đàng hoàng xếp hàng lấy vé như mọi người khách.
Gã nhắp ngụm cà phê, thở ra hơi thuốc thơm, ngả người trên ghế mây, khoan khoái nghĩ tiếp:
“Được đấy, rất có thể được, nghe nói bây giờ đi bất cứ đâu, nội trong nước đều không cần giấy thông hành, tới quầy vé chỉ đưa tiền và thẻ căn cước ra là OK…, xong rồi: “Cho tôi một vé đi…”.
Gã ngẩn ra, ừ nhỉ, mình sẽ lấy vé đi đâu cơ chứ? Về miền quê xin chân cuốc thuê? Hay tới bãi tắm thành phố biển làm chân coi xe đạp? Không được không được, ở đâu rồi cũng có cảnh sát, cũng có hộ khẩu, cũng có chứng minh nhân dân , nhất là khi mình bỏ trốn, nhất định lão ta sẽ gửi lệnh truy nã đi khắp nơi, không được, không được đâu… 
Gã thì thầm và một giọt nước mắt bỗng rơi trúng giữa tách cà phê làm gã phì cười. Không, mình sẽ không ra khỏi thành phố, tốt nhất trốn đến ở nhờ cô gái có tên Tình, nàng sẽ che giấu và nuôi nấng, săn sóc mình như nàng vẫn ao ước.
Quả thực sau đêm cuồng nhiệt nọ, dứt khỏi vòng tay nàng là việc khó vô cùng khi nàng cứ khăng khăng đòi gã ở lại, chung sống với nàng như đôi vợ chồng. Sau cùng, gã phải thề sẽ quay lại trong một ngày không xa và cấm nàng không được đi theo tới nhà gã, nàng mới chịu dừng xe tại một con phố và đứng nhìn theo cho tới khi gã đi khuất. Lúc đó gã tự nghĩ sao lại có thể sắt đá đến thế, dứt khoát không ở lại với nàng thêm ngày nữa, mặc dầu chẳng có gì cấm đoán, ràng buộc gã cả. Không phải gã ghê tởm cái nghề nhơ bẩn của nàng, cũng không phải gã không có tình yêu với nàng. Không, trong quan hệ thân xác với phụ nữ, tình yêu không phải là điều kiện bắt buộc, vào cái lúc ấy, gã thành thực yêu say đắm bất kỳ người con gái nào đang mê mẩn trong vòng tay gã. Quả thực lúc rẽ sang phố khác, ngoái lại vẫn thấy nàng đứng dắt xe, đăm đăm nhìn theo, gã thấy nhói lên thương nàng. Lại những tối đứng đường, những đêm miễn cưỡng, giả vờ rên rỉ dưới thân xác những gã đàn ông xa lạ… Cuộc sống ngoài vòng luật pháp ấy chẳng chóng thì chầy sẽ dẫn nàng tới trại phục hồi nhân phẩm hoặc thân tàn ma dại vì sự giày vò cho đáng đồng tiền của những gã đàn ông mua vui trên thân thể đang còn tuyệt mỹ của nàng.
Tuy nhiên gã chẳng thể có một phép mầu nào giúp được nàng thoát khỏi kiếp sống ô uế đó nếu như gã không chịu hy sinh chính gã bằng gắn bó với nàng. Than ôi, điều đó ngoài khả năng của gã, mặc dầu chưa hình dung cuộc sống vợ chồng với nàng sau này ra sao, nhưng gã biết gã không thể.
Thế nhưng bây giờ, trong hoàn cảnh muốn trốn tránh, ẩn náu, liệu gã có thể tìm tới nàng để cả hai cùng dựa dẫm nhau, cùng tìm một lối thoát chụng được không, cũng không được, gã thở dài và chẳng hiểu sao lại khẳng định vậy mặc dầu trong đầu gã cứ đinh ninh thế. Vậy thì biết trốn vào đâu bây giờ ? Và tại sao cứ khăng khăng phải đi trốn cơ chứ? Mình cứ đến gặp lão cảnh sát đã sao? Lại hỏi vặn vẹo như lần trước và cùng lắm bắt giam lại chứ gì?
Gã rùng mình đưa mắt nhìn quanh, buổi chiều về đang làm đông nghẹt dòng xe cộ và người trên phố, tiếng rao hàng, tiếng cười và la hét, tiếng còi tàu hỏa chạy ngang đường chắn… rồi đây cái cảnh sống tự do ngoài đời thường kia phải chăng gã chỉ được cảm nhận nó qua những hàng song sắt?

(còn tiếp)


--------------------
* nguồn: blog nhattuan


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét