Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

phan minh châu - thơ

thương quá La Hai



 








Ôi thương quá La Hai
Phô ngực mà chi anh
Phô ngực mà chi chị
Phô ngực mà chi em
Tấm thân trắng gội bên giòng châu thổ
Lúa đòng đòng đang trổ nát bờ xưa
Cánh hoa rừng run rẩy những ngày thơ
Em nhan sắc cho phố chiều thêm lạnh
Em nhan sắc để một đời nhân ảnh
Kỳ Lộ trong như con nước lạ ngày
Khoát trong mình chiếc áo vừa vai….
Nên năm tháng ôm vầng trăng thiếu nữ
Ôi vầng trăng những năm dài viễn xứ
Nơi núi rừng hút bóng cao nguyên
Sủi hương đi dẫn độ đến trăm miền
Trong khóe mắt mùa Thu đồng vọng
Giữa màu quê em hồn nhiên chiếc bóng
Trả ơn đời hay nợ lỡ cưu mang
Dấu chim về theo mỗi bước chân hoang
Chiều lẫm đẫm cơn say từ phố núi
Mây trắng quá nên chiều thương gió bụi
Để tơ tằm lầm lũi tháng năm
Vầng trăng cong như cánh nỏ đang tầm
Đêm cứ chảy và ngày xuôi bến bãi
Thị trấn nhỏ ôm núi rừng hoang dại
Buổi em về sóng nước bỗng lao xao


hương thầm

Nắng rát mặt tuổi hồn nhiên con gái
Con đường xưa hạ vẫn sáng bên chiều
Tán phượng đỏ nhớ mùa sau trở lại
Tiếng ve sầu nhã nhạc bước em thêu

Ngôi trường vẫn một màu rêu cổ tích
Buổi em đi hạ chín đến nao lòng
Que kem nhỏ lêu bêu thời vụng dại
Bao mắt nhìn thuở ấy vẫn chưa phai

Em đến lớp như chùm hoa mới chớm
Mắt thu trong theo sắc áo xuân hồng
Chân dọ dẫm từng màu rêu của đất
Đôi tay tròn ôm khát vọng trăm năm


những câu thơ từ đất

Có rất nhiều cú phone
Các anh mời chúng tôi lên chơi
Trước đọc thơ sau uống rượu
Những bài thơ sinh ra từ cây lúa
Từ miếng đất làng năm tháng bận triền miên
Chúng tôi lên
Băng qua những cánh đồng con gái
Những con đường sầm sập mùa Đông
Băng qua những ổ voi đôi lần xe trật bánh
Băng qua phiên chợ chiều quang gánh trật vai
Băng qua những cây cầu đang tìm lại đời sông
Và hợp tác xã đang gồng mình làm lại
Các anh đón chúng tôi từ doi đất trống
Nơi mỗi năm mấy kẻ khát quê về
Tấm biển lớn treo ngang
Xã Hòa Đồng bất khuất
Những con người tận trung
Chúng tôi đến nhà anh
Một căn chòi tạm
Cánh cửa trống bao năm nằm đón gió
Vách tre buồn năm tháng gọi sông ơi
Anh bảo vợ tìm đôi vịt béo
Làm mấy đĩa tiết canh
Thêm nồi cháo nóng…
Vừa uống rượu vừa đọc thơ
Những câu thơ rất thật
Những câu thơ chân chất
Những tràng pháo tay
Câu thơ ngọng nghịu
Sự chê, khen cốt ở tấm lòng
Những câu thơ đi qua miền bão dông
Những câu thơ viết trên tờ giấy lịch
Được móc ra từ tấm áo quê nghèo
Vuốt lại phảng phiu
Những câu thơ cất cánh
Những câu thơ từ đất
Mọc lên từ ụ chuối sau hè
Từ khoảnh vườn trước mặt
Từ những cánh đồng xa
Từ những áo cơm và nước mắt
Từ năm tháng bão dông rát mặt
Câu thơ chòng chành nhưng rất thật
Cả tấm lòng của quê
Chúng tôi về
Hơi men chất ngất
Những cái bắt tay còn nhói trong lòng
Hẹn một ngày kia sẽ gặp
Trên doi đất hôm nay nơi cánh đồng muối xát
Những câu thơ khát nước
ủ rạ ủ rơm
để năm tháng lớn lên cùng đất
Đợi một ngày cất cánh bay xa…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét