thành phố màu ô liu
cho ta vài người yêu
năm bảy người bạn quí
cùng đoạn đời hắt hiu
xin cảm ơn con đất
cung cấp những vui buồn
được có từ cái mất
sống đời giàu vết thương
từ Phú Sơn, Lâm Lộc
qua Núi Dẹp, Núi Tròn
xuống Đức Hải, Đức Phụng
ăn ké tình núi sông
vết ngồi mòn Quán Lát
Nghĩa
Hành thơm dấu chân
giọt máu tìm về đất
bầm Tư Nghĩa, Rừng Lăng
bao nhiêu bài thơ lót
từng thước đất hành quân
xin lỗi lỡ tay bắn
vào cây lá bình thường
cảm ơn cùng tạ tội
muộn màng khá vô duyên
thơ như kinh cứu rỗi
xanh một nhúm nỗi niềm
danh Sông Vệ nghe từ thời thơ ấu
mãi tới thanh xuân mới chạm
đất hiền
chưa kịp thấy dòng sông
Nghiêu Đề kể
đã được gặp em lộng lẫy
giáng tiên
với đôi mắt Điêu Thuyền thời
Tam Quốc
với cánh môi thơm ngát Vương
Chiêu Quân
với bàn tay Tây Thi mềm tơ
lụa
với Quý Phi hơi thở ngấm
ngàn trùng
em gom đủ tứ mỹ nhân Trung
quốc
để làm nên một nhan sắc
chân quê
trăng lặn, chim sa, cá chìm,
nhạn lạc
lãng tử chưa đi lòng đã quay
về
ta gặp nhau khi em đang
hạnh phúc
với bạn tình trăng gió rất
nên thơ
ta ngấm nghé nhưng cam đành
chép miệng
gió theo mây thầm lặng... có
ai ngờ
em không ngại dĩ nhiên ta
chẳng sợ
vun cuộc tình cho xanh gốc
thi ca
tháng mấy bận, sau hành quân
ghé lại
ngồi ngắm em và vui miệng ba
hoa
tưởng nói dốc nói đùa cho có
chuyện
đâu có ngờ đôi lúc cũng nhớ
nhung
em tô vẽ nụ tình cao mấy
bậc
chắc chỉ đùa nhưng ta nghĩ
lung tung
cũng từ đấy trong ta trời
Sông Vệ
chợt bỗng thành mái ngói với
tàng cây
và ta đã như chú chim se sẻ
lúc thúc nhởn nhơ bay lượn
cả ngày
ta đã thuộc từng lối đi
lòng chợ
nhà của em cũng là một cửa
hàng
ta thuộc mặt những gì me em
bán
còn lạ gì mắt liếc ngọt hành
lang
ta nhớ cả ngón chân em kiều
diễm
hột nút-ruồi-kín mọc sát
chân lông
em chẳng tỏ nhưng ta thường
đọc rõ
giấc mơ đêm em khép mở nỗi
lòng
ta cũng biết em hai tay bắt
cá
nhưng chẳng sao khi ta cũng
linh tinh
cái gợi nhớ cái vòi tình vội
vã
chẳng vì ai ngoài thủ lợi
riêng mình
ta thành thật tưởng chừng
như giả dối
ta mê em như làn khói thơm
môi
em lãng mạn muốn sưu tầm
nhân ái
sắc nhan em mỗi khắc một
tuyệt vời
cầu Sông Vệ, ta không còn xa
lạ
dù chưa một lần nhảy xuống
tắm sông
nước mơn ngọt thân thể ta từ
độ
em vui chân vào lô cốt ngồi
mong
nhắc không hết, kể không tròn
câu chuyện
chẳng vì đâu, đâu biết bởi vì
đâu
em chẳng trách ta chẳng hờn
chi cả
thế nghĩa là ngầm thông cảm
cho nhau
chắc chẳng phải mượn cớ em để
viết
về bãi dưa bãi cát trắng gì
đâu
cũng không phải viết về những
tiếng súng
nổ cầm chừng khi ta trấn
giữ cầu
đã xa lắm, đã xa rồi Sông
Vệ
em hồng nhan giờ đã biệt
thanh xuân
nhưng chắc chắn tình yêu xưa
còn đó
cũng như ta tim vẫn đỏ thắm
màu
gởi tặng em bài thơ này đây
nhé
hơi lắm lời, lủng củng lẫn
ba hoa
nhưng có thể em đang nhớ, gặp
một chút gì còn đẹp giữa
chúng ta
một chút gì coi bộ rất bao
la
18-8-2010
(trích Thanh
Thi)
đôi mắt xứ Ngọc Điền
đã đến phiên trở về trấn giữ
cửa đông sư đoàn vài tuần
lễ, dưỡng quân
bố trí xong chiều ngã màu
tím sẫm
phố gọi lòng đành phiền đến
đôi chân
lững thững về ngang bến buồn
xe ngựa
gió bụi nhặng ruồi theo gót
ngu ngơ
bóng áo trắng ai lênh đênh xe
đạp
mắt chạm tình cờ rung động
bâng quơ
vẫn bước đều chân sao cùng
ngoái lại
một kẻ cúi đầu, một kẻ
nghiêng vai
hai ánh mắt nhìn như nguồn
điện chạm
trời chẳng mưa dông, sấm chớp
đường dài
sao lại nhớ nhung hàng mi lạ
quá
ai uốn cong vòng từng cọng
chỉ đen
những nguồn nước nào chứa đầy
đôi mắt
ta chợt thấy mình bơi giữa
lá sen
gần hai giờ sau ta quay trở
lại
nhìn đám anh em bố trí quanh
nhà
vườn giàu cây xanh, lá thơm
mùi nước
lòng dạ sông Trà đang độ nở
hoa
đệ tử đã xin hiên người mắc
võng
cho chỗ ta nằm bớt chút hắt
hiu
định mở giày sault thả chân
thư giãn
thân võng chao nghiêng lòng
tựa cánh diều
thấy ánh đèn soi lọt ra cửa sổ
tiếng gọi không lời chợt thấy
nao nao
gõ cửa bước vào chân tay
khựng lại
cặp mắt đôi môi... từng
chẳng kịp chào
và những ngày sau chuyện gì
không nhớ
ngoài nỗi lâng lâng ta đã của
nhau
phố gọi không về, bạn kêu
không ghé
ta khờ dại như thuở mới lần
đầu
tay ở trong tay mà lòng vẫn
sợ
bởi vẫn nhớ yêu cô vợ ngoan
hiền
bởi vẫn giấu em điều quan
trọng đó
trái tim không hề nặng nhẹ ưu
tiên
khi ở bên em lòng thương bà
xã
vuốt tóc vợ hiền lòng lạc về
em
nhiều bận ra đường chợt quay
hướng khác
đi quẩn đi quanh lạng quạng
một mình
từng ghé trường em, từng vào
tận lớp
từng đón giữa đường tặng mấy
bài thơ
báo chưa kịp đăng em cầm đọc
trước
khoe với bạn bè cả nỗi ước mơ
chiếc ảnh em cho nghiêng
nghiêng mái tóc
dãi bâng đô vàng như một
đường hoa
ta giấu ngay sau ảnh bà xã
đẹp
lòng vẫn hân hoan như có hai
bà
tình chẳng thong dong như
dòng mây trắng
bà xã ta hay, và em cũng
ngộ ra
từng lá thư buồn nhạt nhòa
dấu lệ
vợ cũng quay lưng về lại
quê nhà
ta bỗng hiện nguyên một
thằng thua cuộc
ngồi mé ngã tư, đứng dựa ngã
ba
thơ thẩn bỗng không hơn gì
giấy lộn
đắp mặt không xong, phủ lòng
xót xa
định mệnh bất ngờ giúp nhau
mở lối
trái mìn oan khiên như vị cứu
tinh
em chợt vội vàng làm cô dâu
mới
vợ đã yên lòng nuôi gã
thương binh
mấy chục năm qua tình thành
cổ tích
nhắc lại nao nao nhức nhối
như là
tội nghiệp chồng thư ta
không giữ nổi
để vắt tình cho chữ thêm
thiết tha
vẫn thấy như in ta đang nằm
võng
em nhìn trước sau rồi ghé
vụt qua
một tờ lịch ngày chữ em viết
vội
anh nhớ nghe không... đừng
phỉnh người ta
ta phỉnh ai đâu, phỉnh ta
đấy chứ
cho đến bây giờ ta vẫn phỉnh
ta
nhớ nước sông Trà quay bờ xe
nước
lòng đậu hay trôi ngã tư Ba
La?
(trích Thanh
Thi)
nước mắt Đức Hải
bốn mươi hai năm chưa một
lần nhắc đến
em vẫn còn hít thở rất gần
ta
ơi cô gái tuổi bẻ sừng
trâu-mộng
tuổi núm cau nâng vải-mộc
thành hoa
chẳng ai nhắc, ta vẫn còn nhớ
rõ
xóm-biển-mồ-côi Đức Hải năm nào
dừa cụt đầu cát không dung
cây cỏ
vài mái nhà nằm phơi nắng
hanh hao
ta một thuở đã chấm nhầm
tọa độ
may pháo binh đã bắn chệch
nhà em
để sau đó khi nằm làm chốt
chận
ta vô tình lượm được một
trái tim
em hẳn nhớ mặt trời còn ngủ
nướng
đã có ta thấp thoáng quẩn
bên nhà
áo giáp, bản đồ hình như
sáng tướng
làm lòng em sớm nhận diện ra
ta
dưới nắng nóng tưởng chừng
như thường trực
của cát nồng vị gió biển bao
vây
ta chợt có một mái hiên
tĩnh lặng
hạnh phúc tuyệt vời em ngã
vào tay
chỉ vuốt tóc, chỉ ngồi nghe
em thở
hương trinh nguyên con gái quả
nhiệm mầu
ta vốn dĩ từng hư thân xấu
nết
nhưng giữ lòng thánh thiện
được nhờ đâu
mắt sáng quá và môi hồng
thơm quá
làm sao nhai, sao nở cắn cho
đành
chẳng lật áo đề thơ, chẳng tằn
mằn ra chữ
tình như dòng nước đọng giữa
mây xanh
lời thủ thỉ như ngón tay cù
léc
trái tim nghe nhột nhột chợt
hiền lành
em trong tay ngỡ như hoa
đang nở
ta lắng nghe tình lấp lánh
mong manh
cứ thỏ thẻ ngày này qua
ngày khác
ba tuần dài cho mỗi bận
thay quân
ta được lệnh rời chỗ nằm dã
chiến
nghĩa là rời em, rời Đức Hải
mông lung
tình đến đi thật tình cờ, vội
vã
không chia tay, không đậu nổi
dòng thơ
em của biển của đất trời
Đức Hải
và bây giờ đã thật sự của
thơ
ngày tháng cũ không có hoa để
tặng
hoa hôm nay cũng nở vụng,
bất ngờ
trong mớ chữ ta vừa xào nấu
lại
có nước mắt em ta cảm nhận
mơ hồ
(trích Thanh
Thi)
hồi âm cho người tình
Sông Vệ
*
tặng S.
không chờ đợi nhưng thư em đã
đến
không yêu thương nhưng bỗng
nhớ nhung
tôi cởi áo, gối đầu nằm đọc
lá thư em thăm hỏi chia
buồn
chắc buổi sáng nơi em ngồi có
gió
có sương bay lên đôi chữ vô
tình
có con bướm ngoài vườn tha
giọt nắng
về tổ sầu tìm lại trái tim
tôi gắng tưởng tượng ra tờ
giấy trắng
bàn tay xanh suy tính, ngập
ngừng
tôi gắng tưởng tượng ra từng
ngọn tóc
trên đầu em nghiêng xuống lá
thư
và như thế không chừng đâu
tôi biết
những lời buồn em bày tỏ cũng
nên
và như thế không chừng tôi
viết được
bài thơ tình đăng báo tặng
em
điều chắc chắn em cũng cần
nên biết
tôi bây giờ là kẻ lạc quan
ngày khấp khểnh lang thang
nhìn thiên hạ
sống hộ mình, vui biết bao
nhiêu
bởi nước mắt không còn để
khóc
bởi trái tim đã hết oán thù
bởi tàn tật tôi yêu đời hơn
nữa
càng yêu đời, tôi càng nhớ
nhung em
và chắc chắn vợ tôi không
trách móc
một người chồng lãng mạn,
bông lông
đời cũng thế, phải không đời
thân mến
lòng của tôi như một cốc rượu
hồng
cũng nên nói để em thông cảm
thơ tôi bây giờ là chiếc lá
khô
em đừng kiếm trong này kỷ
niệm
em đừng hôn lên những chữ
bơ phờ
lẽ dĩ nhiên làm sao quên
được
những buổi chiều sông Vệ bông
lông
những viên kẹo đến tận bờ Đức
Hải
những chiếc hôn gói trong mảnh
giấy hồng
thành thật nói rất buồn khi
nhận được
thư của em từ sông Vệ gởi ra
tôi đã đốt để ngồi nhìn khói
biếc
bay quanh mình thấm thấu vào
da
thôi dừng nhé, hỡi người tình
sông Vệ
hỡi người tình của giọt thơ
ta
em đã sống muôn năm rồi đó
chỉ mình ta sầu một nấm mồ
(trích Rượu
Hồng Đã Rót – 1970)
chợt nhớ về nơi ngấm máu
ta
bây giờ cái Xóm Mồ Côi ấy
chắc vẫn mồ côi như thuở xưa
năm ba chòi rạ chen trong mía
che tiếng thở thầm dưới nắng
mưa
bây giờ lá sắn xanh còn vấy
máu đỏ ta loang chiều hôm
nào
đất vẫn còn hằn bàn tay bấu
giọt thầm nước mắt thấm về
đâu?
bây giờ vũng giếng bên bụi
chuối
cũng vẫn đục ngầu như thế
thôi?
con cá rô thia ta thả xuống
sống còn, quanh quẩn kiếp
rong chơi?
bây giờ đôi mắt đen sau cửa
còn hốt hoảng nhìn như hỏi
thăm
chẳng biết ai chôn mìn dưới cỏ
tiếng nổ còn vang mãi trong
lòng
bây giờ Thi Phổ ơi Thi Phổ
vườn dừa đầu cụt gốc bật chưa
máu khinh binh Thị gài lựu
đạn
lỡ sút tay xanh cỏ mấy mùa?
bây giờ Thi Phổ ơi Thi Phổ
mắc võng đong đưa đuổi nắng
hồng
suýt phá đời em du kích nhỏ
giữa gian đại tự Phạm Văn
Đồng
bây giờ Thi Phổ ơi, Thi Phổ
ta đã ngã rồi, ngã quá lâu
trước khi xuất cảnh tìm đất
sống
nhìn cõi hận xưa thương lẫn
đau
bây giờ Thi Phổ ơi, Thi Phổ
mười bốn năm dài cách biệt
nhau
máu ta ngấm đất tan vào đất
nên cảm được rằng em cũng đau!
(trích Cảm Ơn
Đất Đá Trổ Thơ... - 1990)
hờn trách hay là nhuyến
khích em
đã dặn đừng vào thăm Tư Nghĩa
mà em có lẽ chẳng chịu nghe
Bầu Giang, núi Bút vui chi nhỉ
quí báu gì đâu những dáng tre?
chắc hẳn có gì trong Quán Lát?
Mỏ Cày bụi đất đỏ thôi bay?
xe lam uể oải trườn theo nắng
lọc cọc ngựa lê gót qua ngày
ta hỏi thăm ư? đâu có phải
lạ gì màu lá núi Văn Bâng
đã quen từng nét cầu Sông Vệ
nước vướng lòng ai chảy ngại ngần
ta hỏi thăm ư? đâu có phải
có gì để nhớ để thương đâu
vài năm thấp thỏm đi lùng giặc
đất mớm điều chi, xa, nhói đau
em vẫn về thăm, thôi đành vậy
lòng ta ai bảo xót xa theo?
chẳng qua giọt nước chiều mưa dột
làm sánh nỗi buồn xanh mướt rêu
(trích Cảm Ơn Đất Đá Trổ Thơ... 1990)
ngủ
trong vườn cây Khắc Minh
còn thuốc lẻ đốt cho ta một điếu
trằn trọc hoài nghe miệng lưỡi vô duyên
đêm đã khuya nhưng lòng chưa ấm chiếu
gối vui buồn, làm sao ngủ cho yên
này anh bạn, thuộc ca dao rất sõi
ngâm cho nghe vài điệu nặng ân tình
trời không trăng nhưng hồn vừa thắp nến
soi mặt nhau cười đợi nắng bình minh
này anh bạn, biết rất nhiều cổ tích
kể nghe chơi những chuyện quỉ chuyện ma
vườn âm u gió rung từng chiếc lá
nổi da gà sống lại thuở lên ba
này anh bạn, già một đời tranh đấu
kể nghe coi chuyện trôi nổi điên
cuồng
thân còn lại đã cam đành thiếu hụt
lệ muôn đời xin lấp lánh như sương
này ta hỡi, hãy ngủ đi chốc lát
đêm dịu dàng bao bọc ở chung quanh
ơi con chó vu vơ nào đã sủa
nhịp khoan thai là lời chúc phúc lành
này hãy ngủ, gắng ngủ đi các bạn
nắng sẽ lên, đời sẽ gọi lên đường
gói hành lý sẽ giàu thêm kỷ niệm
chuyến đi này mong nhận mặt quê hương
(trích Rượu Hồng Đã Rót 1970)
về
lại những địa danh nằm lòng
đêm qua tôi mới về Quảng Ngãi
hái trái mù u ở Nghĩa Hành
gió từ Mộ Đức vây tôi lại
rờ rẫm thăm từng gốc tóc xanh
tôi gặp bàn tay ai rất mềm
xâu từng chùm nắng xách hai bên
thân thương vói níu tôi dừng lại
xối rửa đôi lòng mắt trót quên
tôi gặp đôi môi ai rất nồng
như tuồng vét hết nước trong sông
thiết tha mớm hết hương Trà Khúc
cho trái tim già lại trổ bông
tôi gặp mồ hôi ai rất hồng
trải thơm từng múi thịt da non
tấm lòng Đức Hải hay Sông Vệ
Quán Lát theo về đến Cửa Đông?
tôi gặp tôi qua núi với rừng
Trà Bồng Thạch Bích cõng trên lưng
đêm qua tôi mới về Quảng Ngãi
một đoạn chân lìa xưa đến thăm
(trích Sông Núi Cùng Người Thơm Ngát Thơ)
núi
Vàng, nghĩa địa một bàn chân
*gởi bác sĩ Kenyon Kugler và bé Phúc xa xưa
núi Tròn, núi Dẹp, núi Ngang (2)
một phần đời lót dưới tàng
lá xanh
đàn chim hốt hoảng bay nhanh
bỏ rơi tiếng gọi nhau thành
thơ tôi
qua mương lội suối băng đồi
chợt đi chợt đứng chợt ngồi
phân vân
mây trời đang dẫm dưới chân
vẫn quằn quại muốn phân trần
điều chi
nắng rồi mưa có kể gì
cái thân lính chiến lầm lì
ngu ngơ
đụng rồi - quả thật bất ngờ
tự nhiên cảm thấy tỉnh bơ,
nhẹ nhàng
thế rồi tôi lên núi Vàng
bằng trực thăng giữa chiều
loang cánh đồng
nằm im mà thấy bềnh bồng
nghe như mây đảo vòng vòng
trong tim
tỉnh ra sửng sốt giật mình
một đoạn chân đã tuyệt tình
bỏ đi
bỗng thành cậu bé tức thì
thút tha thút thít như khi bị
đòn
gượng nhìn ra bóng hoàng hôn
trải mình giữa đám lá còn thanh xuân
trải mình giữa đám lá còn thanh xuân
lót lời chia buồn dưới lưng
tôi nằm đếm bước mùa xuân
đang về
núi Vàng, cõi đặt mộ bia
cho bàn chân trái năm kia...
mơ hồ
lang thang trên mạn... tình
cờ
gặp hồn đất cũ thẫn thờ mấy
hôm
cảm ơn bạn đã có lòng
dưỡng nuôi kỷ niệm xanh dòng nhớ
thương
bạn giờ về lại cố hương
phận tôi trôi nổi tha hương
hết thời
cái chân một thuở đánh rơi
hình như đang nhớ đến tôi,
khóc thầm
nỗi buồn bất chợt nẩy mầm
gió mang về nở nụ bông núi
Vàng
(0.3.2010
- 41 năm sau một
buổi chiều,
trích Thanh Thi)
(1) Núi Vàng thuộc Đức Phổ Quảng Ngãi, bản doanh
căn cứ Bronco thuộc lữ đoàn 11 kỵ binh Hoa Kỳ, nơi
có bệnh viện dã chiến Mỹ
(2)Tên riêng, đích thật của ba dãy núi
thơ tình dán ở ngã tư
cảm ơn phút cùng tình cờ ngó
lại
đủ nuôi tình thơm ngát đến
hôm nay
sóng bụi đỏ chập chùng sau
xe-ngựa
tưởng như chừng vẫn vói nắm
bàn tay
chừ ta ở rất xa nơi em sống
chừ em nằm rất sát giấc mơ
ta
trong trời đất có vô vàn
khoảng cách
trong tình yêu thương nhớ xóa
chia xa
có buổi tối ta nằm nghe ta
hát
nhìn ra em dối mẹ ghé qua nhà
có buổi sáng ta thèm đi xe
đạp
nhớ chiều theo hương áo thở
đôi tà
em có lượm giùm ta chùm gió
mới
vừa thổi qua khe cửa sổ
phòng em
nơi con muỗi than van xin
giọt máu
nơi ta quì xin dâng tặng
trái tim
em đã đốt giùm chưa bài thơ
vụng?
tình cho em một thuở chạy
nhật trình
lòng ta trải bao lần trên mặt
báo
lặp lại hoài nhưng bảo đảm
mới tinh
em cũng gói vừa xong nguồn
kỷ niệm?
lót gối đầu hay chôn giữa
ngã tư?
năm tiếp tháng người nối
người qua lại
tình nhập thân cho đời biết
tương tư
em chợt khóc như ngày xưa
đó hả?
môi tìm môi tiễn giọt lệ qua
đời
em đã cất ta sâu vào da
thịt
sao nửa chừng cay đắng đánh
rơi?
ta cứ hỏi... và thật thà
nói dối
khi soi gương ta vẫn nhận ra
em
sau em đã khá nhiều người
ghé lại
cũng như thơ cứ phiêu dạt
bồng bềnh
em nhớ nhé, ra ngã tư giùm
nhé
xách guốc lên cho chân đất
tìm vai
từ ngón biếc em đi thơ ở
lại
mặc ta đành tiếp tục mất cả
hai...
-----------------------
* nguồn: luanhoan.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét