Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012

trần ngọc hưởng - thơ








 dưới bóng phong ba

 Tay ai mở đất mùa xưa ấy
 Gieo xuống mầm xanh giữa dặm dài
 Từng gốc phong ba bờ cát trắng
 Hồng lên như lửa vết chân ai

 Da nhuộm nắng trời hồn thấm mặn
 Biển đầy đọng mãi mảnh trăng nghiêng
 Từng cơn gió thổi rung lời mẹ
 Xa mút đường chim phía đất liền

 Ngọn lửa thiêng nào ai đã nhóm
 Bao đời truyền tiếp giữa trùng khơi
 Cắm chân trên cát nhen trên cát
 Cháy bập bùng lên giữa biển trời

 Đời đời cát đá mang hồn nước
 Chẳng dạt trôi không bị nhấn chìm
 Trời nước mênh mang ngàn sóng dữ
 Trường Sa dải đất đã dằn lên

 Nắng thiêu cát bỏng bờ môi đắng
 Lưng dựa san hô xẻ chiến hào
 Từng giọt mồ hôi từng hớp nước
 Khát lòng nhưng vẫn sống vì nhau

 Dưới bóng phong ba bao lính trẻ
 Bồi hồi như đảo cũng xa quê
 Nhớ nhà súng trận tay thêm chắc
 Cùng cả cha ông đã hẹn thề…


 gửi Trường Sa

 Như neo vào biển bao la
 Trường Sa ơi! Núm ruột ta cồn cào
 Sóng gầm giận dữ ầm ào
 Lồng lên gió mặn thét gào ngày đêm

 Chẳng tìm ra phút lặng yên
 Ngỡ như bão giật triền miên đêm ngày
 Quất vào đau rát mặt mày
 Gió tung sóng dựng cát bay tầm tầm

 Phút nào lửa bốc dưới chân
 Bốn bề cát cháy vỡ bùng nắng ra
 San hô nở mãi thành hoa
 Đằm mình dông bão phong ba trắng ngần

 Chung chiêng mái bạt tầng tầng
 Bao người lính trẻ cắm chân miệt mài
 Hóa cây tỏa bóng xanh dày
 Luôn gan góc với trời mây thủy triều

 Rập rình bóng giặc sớm chiều
 Dẫu là vỏ ốc vỏ nghêu cũng là…
 Hiểu Trường Sa đến xót xa
 Từng dòng máu nóng hực ra sóng lừng

 Ngọn cờ giữa ngực triều dâng
 Gió cuồn cuộn đỏ rưng rưng tim người
 Giặc còn bão lửa khôn nguôi
 Phong ba vẫn sắc xanh ngời mai sau


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét