Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

thơ hà duy phương


giấc mơ băng ngang 

Đó là giấc mơ tôi băng ngang cánh rừng nâu màu lá mục
 Và màu xám chì chi chít những bài thơ
 Vết tích bút lửa ghi khắc trên những thân cây cổ thụ gãy đổ
 Những lối mòn bị chắn ngang
 Xước nỗi buồn vắt dọc

 Không hứa hẹn gì khi con đường đã cũ
 Băng ngang cánh rừng bít lối
 Giấc mơ tôi rã mòn chân mỏi
 Đạp dấu hồn nhiên

 Tôi như cô bé quàng khăn đỏ
 Buồn ngác ngơ bên cánh rừng thơ lạnh hoang bóng sói

 Không hứa hẹn gì khi mặn nồng đã cũ
 Giấc mơ băng ngang cánh rừng nâu màu lá mục
 Tôi hứa hẹn nhiều với thơ
 Cho một lần biết mới…

 khi mùa đi qua ô cửa

 Mỗi khi ngày tàn
 Em lại nghe tiếng cười hoan hỉ của anh:
 “Cảm ơn đời đã cho tôi còn sống
 Dù thất vọng…”
 Để thấy mình còn thổn thức ngày mai.

 Như con tằm cuộn mình trong kén,
 Em cuộn mình tử thủ niềm đau,
 Anh cuộn mình xác xao giông bão
 Mùa đi qua trên cánh gió hao gầy...

 Chung cư nghèo nên ô cửa buồn lây
 Mưa cứ bay giữa trời nhiệt đới
 Tiếng thở dài thẳm sâu vời vợi
 Trắng xóa hồn… Mưa tuyết, em ơi!

 Khi mùa đi qua ô cửa thảnh thơi,
 Anh hoan hỉ cất lời mời năm tháng.
 Cho những ngày tàn
 Đã hát đợi mùa sang…

 ngày mới

 * tặng K

 Loay hoay trong căn phòng nhỏ mười sáu mét vuông
 Tôi thu xếp lại lỉnh kỉnh đồ đạc
 Ngăn nắp đời mình cho những ngày bắt đầu cuộc sống mới

 Đà Nẵng ơi, đêm nay tôi nghe hồn vọng nỗi nhớ ngày sau
 Biết mình rồi sẽ nhớ lắm những ngày lênh đênh hiện tại
 Những ngày sông Hàn ấp ủ tình yêu tôi trôi êm đềm ra biển lớn

 Anh mênh mông như biển
 Tôi bờ cát phẳng lặng phơi mình
 Ngày đêm khao khát ngọn sóng liếm bờ
 Mùa hè nhiệt đới vời vợi xưa sau…

 Căn phòng nhỏ rầm rì tiếng sóng
 Ngày mới bắt đầu
 từ tĩnh lặng
 đêm

 ------------------
* nguồn: sangtao.org


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét