Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

thơ nguyễn đăng trình


cảm khúc
trên đường tú xương









không phải là phật thánh
gã yêu em người phàm
tình thiếu kẹo thiếu bánh
thiếu hoa quả hương trầm

không phải là vua chúa
gã yêu em cố nông
tình thiếu nhung thiếu lụa
thiếu ngọc chuỗi vàng vòng

không phải là quỉ thần
gã yêu em người trần
tình qua quít dưa muối
bò dê đâu có phần

không phải là mệnh quan
gã yêu em tú gàn
tình tuềnh toàng tranh rạ
lầu đài không dám màng

buông bỏ mộng sách đèn
gã yêu em ma men
tình khật khà khật khưỡng
dăm bài thơ bông phèn...


thảng thốt hạ huyền











gốc phượng già
nép mình bên góc phố
lặng lẽ
héo những chùm bông thiếu phụ

dúm kỷ niệm kiết xác
lẩn khuất đâu đó nơi xó hồn
lơ mơ
lay thức mớ ký ức ngái ngủ
và em
so vai ôm mảnh dung nhan hạ huyền
khập khiễng
lê bước qua vùng đàn bà

thành phố
trầm đục tiếng ve
nổi nổi chìm chìm
dưới những mảng chiều xám xịt

ta thảng thốt
nhận ra mình không còn trẻ nữa
trong mắt em
vệt xuân gầy mỗi thoáng một xa...


cũng may còn có cây đàn














và... hàng cau lặng lẽ vàng
và... tôi cũng lặng lẽ đàn ngô nghê
ngoài chiều dấm dẳng tiếng ve
nhắn nhe thêm một mùa hè em xa...

tập quên chiếu rượu ngật ngà
nỗi niềm quen thói lập lòa trùng vây
khuya sâu sương xuống mỏng dày
xỉn không chịu xỉn buồn ray rứt buồn...

buồn ngày em tập lược gương
là ngày em sắp bỏ trường và... tôi
buồn ngày em tóc thẳng ngôi
là ngày em đã chẻ đôi cuộc tình!

chiều chiều mình gạt gẫm mình
nắng phai vạt rập vạt rình chực tan
cũng may còn có cây đàn
từng tưng kể lể cho ngàn sau nghe...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét