Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

miền... "cụp lạc" [kỳ 15] - nhật tuấn


KỲ 15                                        
                                         
Bàn tay cô chợt giơ lên vén tóc bên tai gã, đôi mắt cô cháy rực:
“Trời đất ơi, anh là người có tính ôn hòa với đời, có đức tính làm nên nghiệp lớn sao cái số anh lại đoản quá thế này”.
Rồi cô véo von:
“Phù trầm số mạng bất lương,
 Sông sâu sóng lớn tuyệt đường, mạng vong…”.
 Anh phải hết sức cẩn thận, sắp tới chớ nên đi đâu bằng tàu thuyền, số anh chết bất đắc kỳ tử vì sông nước”.
 Gã cười nhợt nhạt:
“Liệu có cách nào tránh được không?”.
 Cô gái vén tóc gã xem xét kỹ vầng trán rồi lại cất giọng: 
“Kiếp trước làm chuyện vô duyên.
 Kiếp này trả quả tiền khiên cho người…”.
Gã bỗng vùng ra khỏi cô, kêu to:
“Không đúng, không đúng, tôi không tin, không tin những lời xằng bậy của cô. Cuộc đời này nằm trong tay ta…”.
 Cô gái nở một nụ cười đầy bí hiểm và tự tin. Cô vươn người chộp lấy bàn tay của gã kéo về phía mình:
“Đúng, anh nói đúng, đời người nằm trong bàn tay. Anh cứ bình tỉnh em xem tiếp...”.
Xem rồi cô lại hát:
“Số ta phải ráng giữ gìn
Phạm vào nơi chốn tội tình tù lao…”.
  Tử vi của anh có số phạm vào hình sát, trong đời người không khéo bị bắt bớ tù tội”.
  Gã choáng người: 
“Bắt bớ tù tội?”.
“Chứ lại không ư? Đây này, đường chỉ tay này báo hiệu anh đang có việc dính dấp tới nhà chức trách đúng không?”.
Gã lặng người, quay mặt không trả lời. Gương mặt lão cảnh sát chợt hiện ra, nháy mắt với gã. Không, cả anh và cả lão nữa chẳng ai có lỗi trong chuyện này, tất cả đều do số phận đã định đoạt từ trước khi ta sinh ra. Trời ơi, phải chăng có một lẽ huyền nhiệm nào đó chi phối tất cả cuộc đời con người? Đời mình coi như vứt đi trả cho một cái nợ từ kiếp trước. Gã đưa cặp mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn cô gái: 
“Đúng đấy, em nói đúng đấy. Nhưng em có thể cho anh biết kiếp trước anh phạm cái tội gì không?”.
   Tố Oanh dịu dàng nắm lấy tay gã:
“Không, em không biết được đâu. Anh quan tâm tới chuyện đó làm gì? Mà anh cũng đừng lo lắng nghĩ ngợi tổn hao tâm lực. Người ta biết trước số mệnh để mà thung dung, bình thản chớ không phải hờn giận, oán trách.”.
 Gã cười cay đắng:
“Không, anh có hờn oán gì đâu. Cái số anh đã thế, cũng đành chứ sao…”.
“Tội nghiệp, biết thế em chẳng coi cho anh…”.
  Rồi bất ngờ, cô ôm chặt đầu gã vào ngực mình, hôn lên mắt gã:
“Em thương anh lắm. Không hiểu sao lại như thế. Ngay từ lúc đặt chân tới đây nhìn thấy anh, em đã cảm thấy ở anh có cái gì đó, khó nói lắm, chỉ thấy xót xa cho anh thôi…”.
Gã để mặc cô gái nựng nịu, ve vuốt như đứa trẻ trong lòng mẹ, chỉ cảm thấy nỗi mệt mỏi ghê gớm mỗi lúc đè chĩu gã xuống để rồi rơi tuột vào giấc ngủ.

                                             *
                                           *   *

Nàng Emily trong truyện chưa kịp nhận ra ai đạp tung cửa phòng và phóng vào như luồng gió, khẩu súng trong tay nàng đã bị đá văng đi. Nàng bật cười nhìn người lạ mặt đang giương tròn mắt sau chiếc mặt nạ chùm kín đầu:
“Người là ai dám ngăn không cho ta chết?”.
Tên người lạ cười ghê rợn:
“Ta không tin, ta không tin bên trong thân hình tuyệt mĩ thế kia lại ẩn náu một con quỷ khát máu”.
 Nàng đẩy xác chết đẫm máu của gã thanh niên xấu số ra khỏi người, cười nhạt:
“Vậy bây giờ, ngươi đã tin chưa?”.
“Trời ơi, ta biết chắc nàng đã giết hắn, nhưng ta vãn không tin, không tin nàng giết hắn chỉ vì khát máu”.
 Nàng Emily choàng lên người tấm lụa mỏng, lạ thay nó không che đậy ngược lại chỉ làm nổi rõ những đường cong tuyệt diệu.
“Điều đó ngươi nói đúng, ta chẳng khát máu ai, ta chỉ thực hiện một trao đổi. Ta sẽ dâng hiến hết trong một đêm cho những ai chịu trao tặng tính mạng mình cho ta”.
Tên lạ mặt nhìn xác chết:
“Gã trai này có được báo trước điều kiện trao đổi đó không?”.
“Tất nhiên, gã được ta báo trước chuyện đó”.
“Và gã chấp nhận?.
Nàng Emily nghiêm trang gật đầu  
“ ó là một gã trai dũng cảm, sòng phẳng và yêu đương cuồng nhiệt”.
  Nàng đoán được những nét bối rối và ngỡ ngàng của gã đằng sau chiếc mặt nạ và nàng phì cười: 
“Sao? Ngươi có đam mê và lòng dũng cảm như gã trai này không?”.
“Ta không tin, có thể hắn tưởng nàng đùa cợt thôi. Nếu biết chắc phải chết, nhất định hắn không để nàng giết đễ dàng thế”.
  Nàng Emily cười khinh bỉ:
“Đó là sự suy diễn từ cái đầu xơ cứng và hèn nhát của ngươi đấy thôi. Cút đi, trả lại súng để ta tự chết”.
Tên đàn ông phá lên cười sau chiếc mặt nạ:
“Không, ta không cho phép nàng hủy diệt tấm thân tuyệt mỹ thế kia. Và ta cũng không định đổi mạng lấy một đêm vui với nàng như gã thanh niên ngu xuẩn này”.
  Nàng Emily nhìn gã thách thức:
“Chỉ duy nhất điều kiện đó, ngoài ra bất kỳ sức mạnh nào cũng chẳng cưỡng ép được ta, ngươi biết đấy, ngay cái chết ta đâu có sợ”.
 Gã đeo mặt nạ gật đầu:
“Đúng, nàng không sợ cái chết, nhưng nàng sẽ sợ một cái khác…”.
“Cái gì vậy?”.
“Sự cô độc…”.
  Nàng Emily vừa phá lên cười, trong tay gã đã tung ra một vuông vải làm nàng tối tăm mặt mũi và ngã lăn bất tỉnh. Tên đeo mặt nạ nhanh nhẹn giật tấm khăn trải giường loang lổ máu gói kín nàng lại, vác lên vai và đạp tung cửa sổ nhảy ra ngoài…
 Gã vứt bút, vươn vai và cũng đi tới mở tung hai cánh cửa sổ.  Nàng Emily ngoài đời vẫn vắng bóng từ mấy ngày nay. Nàng đi đâu nhỉ? Hay nàng cũng bị một gã đeo mặt nạ lẻn vào phòng, bắt cóc? Gã bác bỏ ngay giả thuyết đó và buồn rầu nghĩ chắc nàng lại đi nghĩ mát đâu đó với gã trung tá như lời lão gác gian mách lẻo.
 Mấy hôm nay, kể từ sau khi gặp Tố Oanh, cô thầy bói thằng giả hành khất đưa tới, gã cảm thấy lúc nào cũng buồn ngủ ghê gớm. Nếu không có tên đầu nậu xuất bản đầu béo múp thúc giục thì hẳn gã đã quẳng cả bút lẫn bản thảo dịch leo lên giường ngủ và ngủ.
 Hôm gã thiếp đi trong lòng Tố Oanh, mãi chiều mới tỉnh dậy. Cô thầy bói đã biến đâu mất, trong  phòng chỉ có gã với tên giả hành khất đang cười nhăn nhở:
“Tỉnh rồi hả? Gớm, ngủ kỹ thế? Nàng chờ mãi chẳng được, đành “biến” rồi”.
  Gã nhỏm dậy ngơ ngác:
“Cậu nói ai chờ ai?”.
“Nàng Tố Oanh chờ cậu chớ ai? Nó bảo bói cho cậu một lá số lạ ghê lắm phải không?”.
 Gã bóp đầu và nhớ ra tất cả:
“Phải rồi, cô ta bảo ngay lúc mới gặp tôi cô đã cảm thấy một cái gì lạ lắm…”.
Tên giả hành khất cười phá:
“Cái đó thì cô ta đã tìm thấy rồi, không còn lạ gì nữa”.
 Gã há hốc miệng:
“Cái gì thế?”.
Tên giả hành khất cười rinh rích:
“Khả năng làm tình. Nàng bảo ở cậu cái đó siêu, khoẻ như trâu, dai như đỉa, bất kỳ người đàn bà nào đã qua tay cậu khó lòng mà không trở lại”.
“Nàng coi trong tử vi thấy thế à?”.
Tên hành khất phì cười:
“Tử vi nào nói cái đó. Nàng bảo nàng đã có kinh nghiệm thực tế với cậu mà…”.
“Tầm bậy, bói xong tớ lăn ra ngủ như chết còn biết gì nữa đâu?”.
Tên giả hành khất gật đầu:
“Đấy đấy, khả năng kỳ diệu của cậu là ở chỗ ấy đấy. Trong chứng mộng du, người thì đi chênh vênh trên mái nhà, người thì trèo lên cây, còn cậu thì làm tình, mà lại còn xuất sắc nữa kia”.
 Gã kêu lên:
“Vô lý, không lẽ cô ta cũng chấp nhận sao?”.
“Hẳn đi chứ, cô ta chẳng nói là rất thương cậu ngay từ lúc mới gặp kia mà, vả lại cậu có khả năng kỳ diệu thế cô ta từ chối sao nổi. Cô ta bảo so với cậu tớ chỉ là thằng học việc vụng về”.
 Gã tròn mắt nhìn vẻ mặt nhơn nhơn của tên giả hành khất:
“Vậy cậu không ghen?”.
“Ghen hả? Ghen là cái gì? Sao lại phải ghen?”.
 Gã kêu to:
“Không tin, tớ không tin có chuyện quái gở thế?”.
“Ấy thế mà có đấy, cậu thử nhớ lại coi, trong giấc ngủ cậu có nằm mơ hoặc có cảm giác làm tình với ai không?”.
 Gã bóp đầu, lắc lia lịa:
“Không, không, tớ chẳng còn nhớ gì hết, đầu tớ đang nhức ghê gớm như muốn nổ tung ra đây”.
Tên giả hành khất cười cười:
“Tại cậu mất nhiều tinh lực quá đấy. Giờ húp hết liễn cháo gà Tố Oanh nấu phần cậu rồi ngủ một giấc khỏe liền”.

(còn tiếp) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét