Hắn không hề biết đọc một chữ
trong tiếng Tàu
Nhưng lại thích ngâm nga thơ
Đường
Hắn không rành đàn ca hát xướng
Nhưng vẫn biết nghe và vỗ tay tán
thưởng
Hắn không mấy nhiệt tình nhậu
nhẹt
Nhưng lại khoái ngồi bù khú với
anh em
Hắn cũng không ưa lắm mấy ả ăn
sương
Nhưng sẵn sàng chọc ghẹo cho mấy
em bớt tủi
Hắn giao du với hết thảy mọi
người
Từ vị thầy tu đến kẻ giang hồ
Từ lão thương gia đến gã đạp xích
lô
Từ ông quan to đến bà bán hàng ở
chợ
Hắn trồng hoa hướng dương rực rỡ
Lên trên bụi gai đời để níu chân
những giấc mơ
Khi nỗi cô đơn dài đến tận cùng
đáng sợ
Hắn đem lại tiếng cười trong
những câu thơ
Khi đường đời trở thành vũng lầy
sau mưa
Hắn trải lên đó thảm cỏ khô bằng
vần điệu
Hắn làm thơ ban phát tin yêu
Thơ cho góc phố , con đường , thơ
cho những mối tình thơ dại
Thơ cho buổi sớm mai , thơ cho
người xa lạ
Thơ cho cây cỏ , lá hoa và thơ
cho luôn cả…đàn bà
Hắn xây lâu đài thơ bình yên cho
bất cứ ai
Mà không cần có gì trả lại
Bất cứ ai – Bất cứ ai – chỉ trừ mỗi một người
Là chính hắn – lại không bao giờ có nỗi
Một chỗ dừng chân khi trời tối
Một chút tình khi mùa đông lại
Một ít hương vị của ngọt ngào từ lâu đã quên
trên đầu lưỡi
Rốt cuộc hắn phải đi tìm – mà tìm mãi không ra
Tìm mãi không ra , tìm mãi không ra!…
Hắn là cái giống gì trong cõi người ta ?
-----------------------
* nguồn: xunau.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét