Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

miền... "cụp lạc" [kỳ 17-18] - nhật tuấn


KỲ 17



Lạ thay, gã không tự ái như hắn tưởng, ngược lại còn vỗ tay reo:
“Thực hả? Thơ tôi giống thần chú lắm hả? Trời ơi, tôi cứ tưởng chưa đạt tới đó kia đấy”.
Tên giả hành khất sờ tay lên trán gã, nhìn vào mắt lắc đầu:
“Không khéo cậu bị ốm. Leo lên giường ngủ đi”.
“Không, tôi không buồn ngủ tý nào, tôi chỉ muốn ra phố lang thang suốt đêm nay thôi. Mấy giờ rối?”.
“Nửa đêm rồi đấy bố ạ. Giờ này lão gác gian đang ngáy khò khò có kê dao vào cổ lão cũng chẳng chịu dậy mở cửa cho cậu”.
 Gã cứ khăng khăng phản đối, nhất quyết đòi ra phố bằng được, mua chai rượu thật ngon, ngồi ngay giữa phố uống với nhau tới sáng luôn.
Tên giả hành khất chẳng còn ngờ vực nữa, hắn quyết định xử với gã như với một người…  điên. Hắn móc túi ra viên thuốc, bỏ lén vào chén nước, đưa cho gã:
“Thôi được, đêm nay tôi sẽ lang thang với cậu tới sáng. Nào uống chén nước đã khát rồi đi…”.
  Gã cầm chén nước hỏi gặng:
“Phải mua cả rượu nữa chứ?”. “Mua cả rượu mua cả trời nữa”.
Hắn phì cười nhìn gã dốc tuột chén nước vào miệng:
“Rồi, rồi, bây giờ chỉ có mà đi… ngủ bố điên ạ”.
 Gã huơ tay chống cự yếu ớt ngã vật xuống giường ngủ một mạch cho tới tận trưa hôm sau. Tên giả hành khất đã biến mất, không ai đánh thức gã, trừ có tia nắng cứ xói mãi vào mắt làm gã phải mở choàng.
Việc đầu tiên trong ngày là đi tới mở cửa sổ. Hỡi ôi ban công bên kia vắng ngắt, nắng đang hun nó bằng nhiệt độ giữa trưa, và đương nhiên làm tan luôn hy vọng được nhìn thấy nàng tập thể dục.
 Nàng Emily ngoài đời hẳn đang ngon giấc trưa trong phòng hoặc cơ quan, và biết đâu, phải biết đâu chẳng đang nằm với lão trung tá trong buồng khách sạn một nơi nghỉ mát nào đó. Cảm giác bực bội cứ nhoi nhói làm gã không thiết tìm tới nàng Emily trong truyện, bỏ thói quen ngồi dịch kiếm sống hàng ngày, sôi lên ý định đi ra phố và rồi khi đi qua lão gác gian đang ngồi, lão gọi giật lại:
“Này, sáng nay có người tìm cậu đấy. Tôi tưởng cậu không có trên phòng nên bảo cậu đi vắng”.
“Đàn ông hay đàn bà hả bác?”.
“Đàn ông, mặt to bè, người lùn mập, râu mép thế này này…”.
Nỗi lo đâm nhói, hình ảnh lão gác dan vẽ ra đích thị chân dung… ông cảnh sát. Gã lắp bắp:
“Ông ta ăn mặc thế nào hả bác?”.
Lão gác dan nháy nháy tỏ vẻ bí mật:
“Cũng như cậu vậy  thôi, quần xanh, áo trắng”.
Gã thở hắt ra, không phải rồi, cảnh sát mặc màu vàng kia, hay hôm nay lão mặc thường phục? Rất có thể gặp riêng gã nên mặc thế cũng nên. Và rồi gã chợt  nhớ đã không theo lời Tố Oanh dặn “Kiêng mặc đồ màu sáng ra đường”. Đó, linh nghiệm chưa, vừa mặc áo trắng xuống đường đã gặp ngay xui xẻo, cảnh sát tới tìm.
“Có thờ có thiêng, có kiêng có lành”, gã nghĩ vậy, ba chân bốn cẳng chạy lên phòng, mừng rỡ tìm được chiếc sơ mi  đen tận đáy hòm, khoác vội lên người và rảo bước khỏi cửa.
Nhất định phải chuồn thật nhanh, nếu lão cảnh sát tới không gặp, nhất định sẽ quay lại. Gã rảo bước trên hè phố, vội vã như trễ giờ làm việc, khi cách nhà khá xa, gã mới châm thuốc, thong thả gõ gót mặt đường.
Gió chiều mát rượi thổi vào gã sự thơ thới, nhàn tản quên biến mọi lo âu, phiền tạp. Nụ cười sung sướng trên môi gã vừa đi vừa ngước nhìn những tàng cây cao đang xanh bóng lên bởi những mảng nắng cuối cùng.
Đẹp thực, thiên nhiên đẹp thực, kìa cái lá non kia mới tuyệt chứ, phải nó cười với mình không? Cứ cười thoải mái đi, đời chú đang xanh lắm và rồi ngay khi đã trở nên chiếc lá vàng thì vẫn phải giữ lấy nụ cười lúc rời cành chứ?
Cơn cao hứng sắp làm miệng gã bật ra câu thơ nào đó bỗng đâm choàng vào cô gái dắt xe đạp, đứng gốc cây. Gã choáng người, lắp bắp xin lỗi và rồi bỗng tròn xoe mắt khi đứng trước gã chính là cô gái bán dâm có tên là Tình đã qua đêm với gã tháng trước.
“A… anh… anh gì đấy… đi đâu đâm sầm vào cả em thế?”.
 Gã nói thực rằng đang đi dạo và chưa có định đi tìm cô cốt để cô buông ra cho gã đi dạo tiếp. Nhưng cô gái đã dựng chiếc xe bên gốc cây, vòng đôi tay trần thơm mát quanh cổ gã, thỏ thẻ:
“Anh có còn nhớ em không? Em nhớ anh muốn chết, tối nào cũng đạp xe lòng vòng mãi chẳng thấy anh đâu”.
 Không kịp để cho gã mở miệng, cô gái đã đặt lên đó những cái hôn thoạt đầu gã còn dửng dưng, nhưng sau đó cháy rãy lên, chạy thẳng vào trong đốt lên nỗi bồi hồi xao xuyến khiến gã đành để mặc cô gái kéo gã lên ngồi sau xe chở đi.
Cô cứ đạp, đạp mãi, quanh co vào con hẻm và khi cô dừng trước ngôi nhà nhỏ, quét vôi hồng, gã mới ý thức được hoàn cảnh, nhảy vội xuống đất, hốt hoảng:
“Anh không…  anh không mang tiền…”.
  Cô gái vội nắm chặt lấy gã: 
“Biết rồi, nom bộ dạng đủ biết túi anh rỗng rồi. Nhưng hôm nay em không coi anh là khách, em mời anh tới  chơi nhà, đừng từ chối em buồn”.
 Gã đành líu ríu theo chân cô vào ngách sâu hút, hẹp vừa đủ dắt xe đạp và rồi qua cái sân ướt át, gã ngẩn ra nhìn cô mở khóa một căn buồng nhỏ tý.
“Anh vào đi, nằm nghỉ chờ em chạy ra chợ chút xíu…”.
Cô vơ vội những đồ lót phụ nữ vứt lung tung trên giường, choán hết nửa căn buồng, trải lên đó tấm drap trắng tinh, rút trong hộc bàn gói thuốc thơm ấn vào tay gã và xách làn hấp tấp ra khỏi nhà.
Hóa ra trên đời còn có căn buồng nhỏ hơn căn của gã, gã nghĩ vậy và khi nằm ruỗi dài trên giường, gã nhìn thấy một bức tranh treo tường ngay trước mặt. Một con thuyền nhỏ bé như chiếc lá sắp sửa bị một ngọn sóng khổng lồ vồ chụp ngay giữa trời nước mênh mông trong gió bão.
Gã nhỏm dậy, ghé lại gần và nỗi tuyệt vọng của con thuyền sắp chìm được hoạ sĩ vĩnh viễn hóa bằng những nét bút tinh tế làm gã nhói buồn. 
“Phù trầm số mạng bất lương,
Sông sâu sóng lớn tuyệt đường, mạng vong…”.
Cái bức tranh này sao nói đúng về số mệnh gã thế. Nó tình cờ treo đấy hay là sự sắp xếp của cô gái tên Tình?
Không, không phải vậy, dứt khoát cô không quen Tố Oanh và lại càng không thể biết những lời cô kia bói cho gã. Vậy phải chăng có bàn tay một đấng siêu hình nào đó an bài mọi thứ?
Rồi đây gã sẽ chết chìm như con thuyền nhỏ bé giữa sóng to gió lớn kia chăng? Gã nhếch cười cay đắng, cảm giác bất cần dâng ngập xóa đi mọi sầu muộn, gã lại thấy một thôi thúc nào đó cứ chộn rộn, mặt gã lại bừng sáng, và miệng gã lại bật ra những vần điệu vô nghĩa:
“Đi sắp đi. Tươi sắp tươi. Phất gió lá sáng. Màn mô kết đủ mười hai giọng bè trầm rói rói đá trắng .Rằm tươi rằm tốt rằm mốt rằm mai. Con thuyền chật chội…”.
 Gã dừng sững khi con thuyền trên bức tranh đập vào mắt. Con thuyền chật chội, con thuyền chật chội… phải đi, phải đi thôi. Nhưng biết đi đâu? Chẳng có nơi nào để đến cả, ấy thế mà vì sao gã lại bật reo lên
“Đi sắp đi. Tươi sắp tươi…”.
 Hão hết, hão hết cả thôi bác ạ. Phận số đã ra thế rồi, còn mong gì nữa “rằm tươi, rằm tốt, rằm mốt, rằm mai”, còn mong gì nữa?
“A  ha, bao giờ và chẳng bao giờ, cóc cằn bụi bẩn trơ vơ. Gió đưa hãi hùng góc bít, không đầu, không cuối, ở giữa trăng rằm…  A ha… trăng rằm ở giữa…”.
  Cô gái tên Tình đi chợ về, bật cười nhìn gã đứng lênh khênh trên giường, hoa chân múa tay, miệng đọc lanh lảnh như phù thuỷ bắt quyết.


KỲ 18

 


 “Vui quá, vui quá, em không ngờ anh diễn được cả tuồng thế kia. Tiết Nhơn Quý ra chiêu, đúng không?”.
 Gã không trả lời, chỉ cười sằng sặc làm cô cũng ôm bụng cười theo, nhưng rồi cơn cười của gã cứ trượt dài mãi làm cô phát hoảng:
“Thôi, thôi đi anh. Cười vậy đứt ruột chết uổng. Giúp em một tay làm đồ ăn cho lẹ đi. Em mua được mớ tiết canh, lòng lợn này còn tươi lắm. Mình sẽ uống chút rượu nhé!”.
 Cô giơ bát tiết đỏ tươi ghé mắt gã. Máu, máu, trời ơi máu… gã thầm kêu lên và nhớ ngay lời dặn của Tố Oanh: “ra khỏi nhà gặp máu me phải quay về”.
 Gã lắp bắp:
“Tiết, tiết hả? Tiết có phải máu không em?”.
“Máu heo chứ còn gì nữa?”.
 Gã đẩy cô ra:
“Anh phải về em ạ”.
“Anh đùa em?”.
“Không, anh nói thực, anh… mắc chút việc”.
  Cô gái bật khóc:
“Vậy sao anh không nói ngay từ lúc mới gặp, em đi chợ sửa soạn nấu nướng xong anh mới nói.  Anh có biết suốt một tuần nay tối nào em cũng đạp xe đi khắp nơi tìm anh không?”.
Gã hoảng hốt ôm chầm lấy cô:
“Thôi được, thôi được, anh ở lại với em. Nín đi, anh ở lại với em thực mà…”.
Cô gái dụi đầu vào ngực gã, phụng phiụ:
“Anh ở lại với em tới sáng mai nhé…”.
“Được, được, anh sẽ ở lại… Nhưng có thực em đi tìm anh suốt tuần qua không?”.
“Lại còn không? Em nói dối anh làm gì?”.
"Thật vậy hả?".

“Anh… bạc tình lắm, sau cái đêm ấy mất hút luôn, vậy mà dám hứa quay lại tìm đấy!”.
 Lạ thật, lạ thật, gã nghĩ bụng, thằng giả hành khất nói đúng, “bất kỳ người đàn bà nào đã qua tay cậu khó lòng mà không trở lại”, thế còn với Tố Oanh, chẳng lẽ mình đã làm tình với nàng trong cơn mộng du thực sao?  
Thật không thể hiểu nổi chuyện lạ lùng vậy? Nhưng suy cho cùng, có gì dính dáng tới gã mà không lạ đâu? Chuyện lôi thôi với cảnh sát, tên giả hành khất, Tố Oanh và những lời tiên trí gớm ghiếc, dấu hiệu tỏ tình bất chợt của nàng Emily ngoài đời, và ngay cả cô gái có tên là Tình này nữa, phải chăng thằng giả hành khất đã nói đúng về cái khả năng làm tình “không thể quên được” của gã?

 Đêm ấy, ôm cô gái trong vòng tay, không dằn nổi thắc mắc, gã đành hỏi:
“Sao em cất công tìm anh thế ?”.
 Cô gái áp chặt bộ ngực trần nở nang lên người gã:
“Em chẳng nghĩ sao, nhớ anh đi tìm thôi”.
“Ở anh có cái gì đáng cho em nhớ?”.
“Có chớ, nhớ nhất cái lúc cả hai đều “xì ra” rồi, lẽ phải vui chớ, sao anh lại khóc trên người em, cứ nhớ tới lúc đó em lại xót xa.
“Còn gì nữa?”.
  Cô hôn lia lịa lên người gã, cười khúc khích:
“Còn nhiều, ở anh cái gì cũng làm em nhớ cả”.
 Gã hỏi gặng:
“Nhưng nhớ nhất là cái gì?”.
“Anh cứ hỏi mãi, kỳ quá, nhớ nhất là cái này này…”.
 Gã thấy nhói đau phía dưới bụng và rồi như sức mạnh vô hình được cởi tháo ồ ạt tràn khắp mạch máu, gã bị cuốn đi như một chiếc lá giữa trận cuồng phong đang rú rít trên khắp núi đồi và thảo nguyên trần trụi…

                                    *
                                  *    *

Sự cô độc liệu khuất phục nổi nàng?
Đứng bên cửa sổ nhìn sang bao lơn bên kia trống vắng, gã nghĩ về nàng Emily trong truyện như thế.  Tuy nhiên gã đã qúa mệt mỏi, không cầm nổi cây bút dịch tiếp cuốn truyện dù đã quá hẹn giao bản thảo cho thằng đầu nậu.
Mặc kệ cho hắn gào thét, gã cứ muốn thong thả lần theo đường đời nàng Emily giờ đây tính cách và số phận đã trở nên gần gũi với gã khi cả hai đều dự cảm được cái chết trong tương lai gần và đều chấp nhận nó như một định mệnh.
Cũng giống nàng Emily trong truyện dự định kết thúc mạng sống bằng một phát súng, gã đinh ninh sông nước sẽ là nơi gặp gỡ tử thần. Khi đó đương nhiên gã sẽ đón nó bằng một nụ cười trên môi.
Ấy thế rồi khi gã đã lan man đủ thứ về cái chết trong tương lai, cánh cửa bên kia bao lơn bỗng bật mở, có thể nhận ra ngay ông trung tá cùng nhà tập thể cho dù ông đã mất đi vẻ oai vệ, bí hiểm hàng ngày và thay vào đó là khúm núm, xin xỏ gì đó.
Nàng Emily ngoài đời vừa cài lại khuy áo ngực vừa thân mật khước từ khiến gã từ bỏ ngay ý muốn bay sang đó cứu người tình trong mộng khỏi cơn nguy khốn vì chưa thể xác định đó là ép liễu nài hoa hay đồng lõa?
 Bất chợt nàng Emily trỏ tay phía cửa sổ nhà dưới, ra hiệu cho ông trung tá ở đó vừa xuất hiện cái gì đó làm ông xanh xám mặt mày như trúng gió. Rồi cũng nhanh như lúc ra, ông bật ngược trở vào, biến mất sau cánh cửa sơn xanh bỏ mặc nàng Emily đứng đó bật cười sằng sặc.
Thực khó nói tâm trạng gã lúc này, vừa ghen tức, vừa thương xót thân phận nàng, gã cứ đứng như tượng đá, tròn xoe mắt nhìn sang, bất lực đành chỉ dùng luồng nhỡn lực bày tỏ tấm lòng gã với nàng.
Nhưng gã có thể làm gì hơn thế?
Tóm cổ tên trung tá dâm đãng quăng xuống đất vỡ tan xương? Lựa lời khuyên nàng chớ nên bỡn cợt, hãy tránh xa loại người như hắn?
Không, gã không thể, những việc đó vượt quá khả năng và gã đành dồn hết nhỡn lực, dâng hiến cho nàng cái nhìn đau đáu.
Cuối cùng khi dứt cơn cười, nàng cũng nhận ra gã. Chao ôi, ước gì cả thời gian, lẫn không gian đều ngưng đọng để vĩnh viễn hóa cái nhìn của hai kẻ yêu nhau, gã thầm thốt lên vậy trong lúc đôi mắt tròn xoe của nàng gửi sang như muốn hút hồn gã vào chiều sâu thăm thẳm của nó.
Thế rồi giống như sợi dây bị căng  quá đứt tung, gã bỗng cảm thấy một thôi thúc nào đó phải đẩy bật ra làm miệng gã sắp thốt lên thành lời. Gã sắp vụt hiện ra thơ. Tiếc thay tiếng cười xé gió của nàng đột ngột cắt ngang và rồi như có cả thùng nước lạnh dội thẳng vào mặt, gã hoa mắt nhìn nàng bĩu môi, nhỗ một bãi nước bọt và quay phắt người, nguây nguẩy bước vào phòng.
 Nỗi sỉ nhục bất ngờ, sự kinh ngạc choáng váng vồ lấy gã, mắt tối sầm, chân tay run bần bật, gã lần vào giường, đổ vật xuống như thân cây gãy ngang trong bão. 
Quả thực cơn bão trong gã cũng đang nổi lên phá tan hoang mọi cảm xúc, suy tư khiến gã chỉ còn một ảo giác duy nhất đang là một chiếc lá bé nhỏ bị dập vùi trong dòng lũ xoáy.

Tới số rồi, Tố Oanh nói đúng, tới số rồi…” -  ý nghĩ mong manh như cọng rêu nổi thoáng trên mặt nước rồi chìm khuất dưới dòng lũ cuốn, mình chết rồi, thế là xong, “kiếp này trả quả tiền khiên cho mình”.
Gã cứ nằm co quắp, mặt mày tái nhợt, chân tay lạnh ngắt cho tới lúc lão gác gian gọi mãi không được, đạp cửa vào, tưởng gã đã chết, suýt nữa la to lên nếu hai mi mắt gã không kịp thời động đậy.
“Cậu điếc sao gọi như hò đò vẫn ngủ tỉnh bơ”.
 Lão quát tháo nhặng xị, rồi nhận ra vẻ mặt bần thần, xa vắng của gã, lão đổi giọng, lo sợ: 
“Cậu sao thế? Ốm hả? Ốm lâu chưa? Thảo nào mấy ngày nay không thấy cậu xuống cửa, tôi phải lên xem sao”.
  Gã giương cặp mắt có vẻ gì đó làm lão trờn trợn, la lên:
“Cậu có nghe tôi nói không? Sao cậu cứ nhìn tôi thế? Ốm đau sao phải nói ra người ta biết mà gíup đỡ chứ?”.
 Gã cố quay người, tránh vật gì đó cộm dưới chiếu làm ê ẩm bên sườn, do vậy ý thức hồi phục rất nhanh, gã đã nhận ra lão gác gian, căn phòng quen thuộc.
“Mấy giờ rồi bác?”.
“Dễ cũng phải 6 giờ, sắp tối rồi, khiếp, cậu ngủ từ mấy giờ?”.
 Gã ngồi dậy, lờ đi không muốn cho lão biết gã đã nằm trên giường suốt từ sáng. Lão gác gian tự tiện mở hé cửa sổ, nhòm sang bao lơn bên kia, chắc vắng bóng người đàn bà nên lão quay vào: 
“Cậu có biết sáng nay vợ chồng ông trung tá cãi nhau  om sòm  không?”.
“ .Làm gì ra chuyện đó. Gia đình 5 tốt, mẫu mực kia mà” .
  Lão gác gian vọt miệng chửi:
“Mẫu mực cái… con cặc. Che mắt thế gian mãi thế nào cũng có ngày lòi ra. Sáng nay nhân chồng người ta đi vắng, ông trung tá mới mò sang nhà con mẹ hàng xóm, anh chị hú hí trong buồng mãi phát ngộp mới kéo nhau ra bao lơn, chẳng may nhằm đúng lúc bà trung tá xách làn đi chợ về nhìn thấy. Mẹ ơi, ông phóng vội về bà đã đập vỡ hai cái phíchTrung Quốc, bộ ấm chén Nhật và chục chiếc bát Giang Tây. Cậu có tưởng tượng được không, ông trung tá phải quỳ xuống xin lỗi, hứa cả ngày hôm nay ngồi viết kiểm điểm thành thực khai báo, bà ấy mới thôi không phóng xe máy vào đơn vị báo cáo thủ trưởng ông ấy  đấy”.
                             
(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét