KỲ 13
Gã
hoảng lên, nổi cáu:
“Có
quái gì bác cười như động rồ thế?”.
“Ơ…
miệng tôi, tôi cười, quyền gì cậu cấm tôi?”.
“Bác
cười mặc bác, nhưng đứng ở chỗ này thuộc phòng tôi, cấm bác không được cười. Rõ
thật bất lịch sự…”.
“Ai
dà dà… thế cơ đấy… bắt người ta phải lịch sự với cái con điếm ấy đấy…”.
Gã
nở một nụ cười tinh quái:
“Nhớ
đấy nhé, bác nhớ đấy, câu nói ấy mà đến tai ông trung tá thì bác đừng chối nhé”.
“Ơ…
ơ, anh định doạ tôi đấy hả? Tôi nói cho anh biết, cái loại như anh, nói chẳng
lọt lỗ tai được ai, nói gì ông trung tá…”.
Lão
nguây nguẩy bỏ ra khỏi phòng. Lão sợ, ha ha, lão sợ, mình điểm đúng huyệt lão
rồi, từ nay đừng có mà vênh váo, quát tháo như trước nhá. Gã gài chặt cửa
phòng, bước tới bên cửa sổ, đưa mắt buồn rầu nhìn sang bao lơn vắng. Tội
nghiệp, tội nghiệp nàng, hẳn tràng cười thô bỉ của lão già làm nàng tổn thương
lắm, không biết chừng giận lây gã nữa cũng nên.
Ôi,
ước gì bày tỏ được cho nàng biết mọi chuyện là tại lão già,gã chẳng có lỗi gì,
nếu được phép gã sẵn sàng quỳ xuống hôn đôi bàn chân thon nhỏ để bày tỏ lòng
ngưỡng mộ nàng.
Ý
tưởng gã bất chợt dừng sững bởi sự xuất hiện đột ngột của tên đàn ông lực lưỡng
ném sang gã cái nhìn giận dữ. Trời ơi, cái thằng thô lỗ, mặt đầy thịt kia lại
là chồng nàng ấy ư? Nó chỉ đáng đầy tớ nàng thôi. Thảo nào nàng mang về cho hắn
lắm cặp sừng thế.
Tuy
nhiên, vốn không quen đối chọi với gân bắp, mà cái thằng cha trần trùng trục
bên kia hình như đang gồng cả hai tay lên, bởi thế gã đành cúi xuống nhìn chiều
sâu hun hút.
Gã
bỗng thấy choáng váng, chóng mặt trước dòng xe và người nhỏ tí như đồ chơi trẻ
con bên dưới cả một vòm trời cao vợi. Cuộc sống mới nhỏ nhoi, tội nghiệp làm
sao, bao nhiêu lo toan, bận rộn ngược xuôi chẳng qua cũng giống đàn kiến tha
mồi về tổ vậy thôi. Ấy thế mà con người ta cứ muốn phát rồ lên trong yêu thương và thù hận, ôm ấp và đấu đá,
làm cái gì kia chứ, để làm cái gì?
Gã
vung tay như cãi nhau với ai đó, chúi cả nửa người ra ngoài, may thay, bản năng
sinh tồn đã cứu gã khỏi cái chết tan xác bằng cách móc cứng chân gã vào hốc
tường. Giọng cười ré lên từ bao lơn bên kia, chan hòa trong người gã một sức
mạnh khiến gã bật được người vào trong, trời ơi, phải chăng chính giọng cười
của nàng đã cứu gã? Tuy nhiên, không chịu nổi cảnh nàng đứng sóng đôi với thằng
đàn ông cho dù là chồng nàng, gã đóng sập cửa sổ và nằm sóng soài trên giường.
Giọng cười của nàng vẫn còn vang lên trong gã và gợi lên một liên tưởng lờ mờ
nào đó. Phải rồi, chính giọng cười đó đã lóe lên trong gã một khám phá bất ngờ:
nàng giống hệt người đàn bà trong cuốn sách gã đanh dịch, cũng giọng cười, cánh
mũi cao, miệng hơi rộng với hàm răng trắng đều và một cặp đùi tuyệt vời như
nàng, như nàng…
*
* *
Số
phận người đàn bà trong cuốn sách dịch ấy giờ đây đã làm gã quan tâm tới mức
vừa thức giấc trong đêm gã đã nghĩ tới và lò mò ra bật đèn bàn viết dịch
tiếp.
“Cúp
điện”, ý nghĩ lóe lên trong căn buồng tối om. Dở thực, mình dở thực, chẳng bao
giờ nghĩ tới mua cái đèn dầu dự trữ. Nhưng vậy cũng tốt, được leo lên giường
nằm lại và tha hồ thả cho tưởng tượng bay bổng trong bóng tối. Đó là cái thú
hiếm hoi trong nếp sống thường ngày vẫn dịch sách tới khuya, khi leo lên giường
là ngủ một mạch tới bạch nhật. Vậy là gã sung sướng đốt điếu thuốc, thở chậm ra
làn khói lơ lửng. Cửa sổ bên kia hắt lờ mờ sáng xanh, nàng chắc đang say sưa
ngủ trên chiếc giường chỉ ló ra trước mắt gã có mỗi cái đầu màn. Chao ôi ước gì
gã có thể biến thành con muỗi bay sang đó, dù chỉ được đậu bên ngoài cánh màn
nhìn ngắm thôi cũng thoả lòng.
Ấy
thế rồi không phải con muỗi mà chính trí tưởng tượng đã đưa gã bay sang bên đó.
Thằng chồng nàng và đứa bé con nàng biến đâu mất như thể chưa từng có trong căn
buồng thơm tho này. Làn gíó đưa gã qua cửa sổ, nhẹ nhàng lướt đi trên nền gạch
bông và đặt gã đứng bên cạnh giường.
Gã
ngẩn ngơ ngắm nhìn những đường nét tuyệt diệu ẩn hiện sau lần váy mỏng. Đôi mắt
khép hàng mi dài, cánh mũi cao khe khẽ rung, miệng mở hé, bàn tay trắng ngần
đặt nhẹ trên đôi gò ngực, trời ơi không một pho tượng vệ nữ nào có thể sánh nổi
với nàng lúc này.
Trái
tim gã đập muốn vỡ lồng ngực, tay chân bủn rủn không còn vâng theo ý gã, đôi
mắt bối rối không biết đặt vào đâu trên vườn địa đàng kia. Gã cứ đứng thế nín
thở khỏi kinh động giấc ngủ ngọt ngào của nàng cho tới khi đôi mắt nàng hé mở,
đôi tay nàng vươn về phía gã, miệng nàng thốt lên:
“Kìa,
anh lại đây với em…”.
Khi
toàn thân nàng đã bùng cháy thành ngọn lửa trắng toát thiêu đốt gã giãy giụa
trong cơn yêu mê mẩn, gã bỗng thấy một cánh tay nàng với lên đầu giường và ngay
lập tức một khẩu súng lục đã gí sát ngang ngực gã.
“Cầu
chúa đi anh yêu, mình sẽ thực hiện đúng giao ước, em cho anh tình yêu, đổi lại,
anh trao tính mạng anh cho em”.
“Ồ
không, không…”.
Gã lắp bắp kinh hoàng nhìn gương mặt người đàn
bà lúc này biến dạng trở thành quỷ quyệt và độc ác.
“Đừng
quá sợ hãi vậy, anh yêu, trước sau rồi ai cũng chết. Em sẽ dành cho anh hạnh phúc
được chết trên thân thể em”.
“Đừng,
đừng, em…”.
Gã cuống quýt, giãy giụa khỏi đôi tay và lúc
này đôi vú nàng ép chặt đầu làm gã ngạt thở và hoa mắt bởi những vòng sáng
trắng lóa. Thế rồi khi biết chắc không tránh khỏi cái chết, gã bỗng thấy ngực
đau nhói và vang lên bên tai tiếng nổ khô ngắn. Gã choàng mắt, thấy mình thức
giấc trên giường, quần áo ướt đẫm mồ hôi và bóng tối trong buồng lúc này đã
loãng đi nhiều. Chắc quá nửa đêm rồi. Một liên tưởng bất ngờ làm gã ngồi nhỏm
dậy. Phải rồi, cái tiếng nổ gã nghe thấy trong giấc mơ có vẻ giông giống tiếng
động trong đêm cuối năm mà ông cảnh sát cứ buộc gã nhớ lại.
Phải
chăng nhà dưới lại vừa nảy ra tiếng tiếng động nữa và chính nó đã làm gã thức
giấc? Ngồi bó gối trên giường, gã căng tai cố lắng nghe, hy vọng nó lặp lại để
gã biết rõ nó là cái gì?
Gã
nhớ ra căn hộ phía dưới thuộc gia đình ông trung tá, ông đã đi công tác vắng,
vậy chỉ còn bà ấy, cậu con trai và cô gái út thôi, con bé người làm nghe nói đã
cho thôi việc tháng trước, giờ này cả ba hẳn đều đã ngủ, vậy ai là người gây ra
tiếng động vừa nãy?
Chắc
không có đâu, gã nằm mơ thôi. Trời sáng dần và gã thấy bồn chồn. Lần trước,
cũng một tiếng động trong đêm và ngay sáng hôm sau, cảnh sát đã tới đưa gã đi,
phải chăng tiếng động vừa rồi dù chỉ trong giấc mơ cũng báo hiệu một vụ bắt bớ sáng
mai.
Phải
chuồn sớm thôi, phải chuồn trước khi lão cảnh sát tới, gã nhảy xuống đất, thu
xếp bản thảo, giấy tờ trên bàn nghĩ xem ngày hôm nay nên trốn ở đâu. Tiếng loa
khu tập thể oang oang nhạc thể dục, gã ghé mắt qua khe cửa sổ và cái hình ảnh
gã nhìn thấy ở bao lơn bên kia làm gã tiêu tan hết lo lắng, phiền muộn. Hóa ra
sáng nào nàng cũng dậy sớm giơ tay, co chân, thể dục thẩm mỹ trong lúc gã vẫn
say sưa ngủ.
“Emily,
Emily của anh, chẳng lẽ em xinh đẹp, tươi mát thế kia mà đêm qua em lại bắn
chết anh sao?”.
Gã
lấy tên người đàn bà trong sách đặt cho nàng và thầm kêu lên như vậy.
KỲ 14
Không,
không thể như thế, đó là tưởng tượng quái gở của gã nhà văn trinh thám, Emily
của gã dù là trong sách hay đang giơ chân giơ tay ngoài cuộc đời kia đều là
những người đàn bà tuyệt vời.
Chẳng
qua nàng chưa gặp gã đấy thôi, nếu gặp, hẳn sẽ yêu thương gã bằng con tim say
đắm, dâng hiến tất cả cho gã mà không hề đòi trả giá bằng chính tính mạng gã.
Lúc
này Emily ngoài đời đã tập xong, (từ nay chiều theo ý gã ta sẽ gọi nàng như
vậy) nghiêng vai xõa mái tóc dài cho bay bay theo gió sớm đang ào ào nổi lên
dán chặt bộ đồ ngủ mỏng manh lên thân thể ngồn ngộn.
Chẳng
còn nghĩ ngợi gì nữa, gã mở toang một cánh cửa sổ, nhô hẳn nửa người chiêm
ngưỡng cho hết cái vưu vật của thiên nhiên không bỏ sót đường nét nào.
Nàng
Emily ngoài đời như đã nhận ra gã, không hề biểu lộ giận dữ, ngược lại, nàng
nhoẻn cười và làm một cử động hết sức phô phang làm trí óc gã phải căng lên suy
đoán. Nàng trách ta mọi ngày dậy quá muộn và khuyến khích ta dậy sớm cùng tập
thể dục với nàng đấy. Không phải, không phải vậy, chắc nàng gửi sang lời chúc
một ngày tốt lành.
Vậy
ta nên đáp lại thế nào cho xứng đáng nhỉ?
Chẳng
chờ cho gã kịp xoay chuyển những ý nghĩ chậm chạp, nàng Emily ngoài đời đã quay
ngoắt, biến vào trong không quên gửi lại gã một cái hôn gió.
Trời
ơi, ta tỉnh hay mơ đây? Phải nàng vừa ra dấu tình yêu? Đúng rồi, mối tâm tình
nhẫn nại của ta đã cảm động lòng nàng và hạnh phúc biết bao, nàng đã không
khước từ.
Vậy
thì phải làm gì xứng đáng tình yêu của nàng chứ?
Chao
ôi, ước gì ta biết được nàng đang mong ước điều gì để ta thực hiện nó. Gã vùng
vẫy, đi đi lại lại trong căn buồng hẹp, mặt sáng bừng, miệng lầm bầm những điều
vô nghĩa để rồi bừng tỉnh cơn sốt tình yêu khi có tiếng gõ rầm rầm vào cánh
cửa.
“Cảnh
sát”.
Nỗi
lo thường trực trở lại đâm nhói lòng khi nhớ tới điềm báo đêm trước. Phải rồi,
phải rồi, cảnh sát đã đến, gã lại bị đẩy lên chiếc xe rúc còi qua các phố, lại
phải ngồi lì trong phòng hỏi cung nghe vặn vẹo đủ thứ chuyện nhất về cái tiếng
động chết tiệt nửa đêm.
Không
sao, không sao cả, cứ mặc kệ lão cảnh sát muốn làm gì làm, hỏi gì hỏi, ngay cả
bắt nhốt gã cũng được, gã không sợ gì hết, mọi thứ với gã bây giờ trở nên nhẹ bổng
lông hồng bởi vì từ nay bên trong gã choáng ngợp tình yêu của nàng.
Gã
ngẩng mặt lên, sáng bừng ngạo nghễ và ưỡn ngực đi tới mở cửa.
“Chín
giờ rồi vẫn còn ngủ sao cha nội?”.
Ngẩn
người, hóa ra không phải lão cảnh sát mà chính thằng giả hành khất đang cười
nhăn nhở. Lần này hắn đã trút bỏ quần Jean, áo pull kiểu thuỷ thủ viễn dương
khoác lên người bộ ký giả màu lông chuột nhưng lại giống một thằng nhà thầu hơn
là nhà báo.
Thật
bất ngờ, hắn không đi một mình mà dắt theo một cô gái lấp ló mái tóc uốn vỏ ốc
đằng sau đôi vai to bè của gã.
“Kìa… mời khách vào đi chớ, sao cứ đực ra thế?”.
“Ông… ông đã gặp lão gác gian chưa?”.
Gã
lắp bắp, hoảng lên khi nhớ chuyện lão gác gian mất xe đạp hôm trước. Gã giả
hành khất này liều mạng thật, đã cuỗm chiếc xe còn khơi khơi dẫn bồ tới, khêu
gan chọc tiết người ta. Dường như đọc được ý nghĩ gã, tên giả hành khất cười
phá lên:
“Cậu
sợ cái lão chuột trù đó hả? Lão là cái thớ gì tớ phải gặp chứ?”.
“Lão…
lão đang tìm ông…”.
Tên
giả hành khất cười ha hả:
“Lại
chuyện xe đạp phải không? Tớ vừa an ủi lão rồi. Tử vi của lão báo năm nay gặp
đại hạn, “của đi thay người” như thế là may lắm rồi”.
“Thế…
thế ông không lấy của lão chứ?”.
“Sau
hỏi ngu thế? Tớ lấy hay người khác lấy thì có gì quan trong”.
Hắn
gạt gã ra, kéo tay cô gái lẹp xẹp đôi dép lê bước vào. Cô ta thật khó đoán
tuổi, có thể 23, 24 mà cũng có thể đã ngoài ba chục bởi cái miệng dẩu như cô bé
con lúc nói chuyện nhưng đôi mắt tròn xoe lại đầy lọc lõi và lúc nào cũng vẻ
như nhìn về vô cực ngay cả lúc dõi thẳng vào mắt gã.
Tuy
nhiên, thân hình cô ta lại trái ngược với vẻ mặt. Đôi tay trần lộ cả bờ vai ra
ngoài chiếc áo ba lỗ, chiếc quần ống túm bó căng đôi chân mập mạp, và khi cô
cúi xuống một cách cố ý, bộ ngực đầy tròn căng chật trong chiếc áo mỏng lộ ra
như đôi chim câu giãy giụa trong đôi mắt ngẩn ngơ của gã.
Không
chờ gã hết ngỡ ngàng, tên giả hành khất đã ấn gã ngồi xuống mép giường, ngay
cạnh cô gái:
“Tố
Oanh, em coi cho hắn đi, tiền vận, hậu vận thế nào,cứ nói bằng hết. Giới thiệu
cậu, em bé đây chẳng phải loại thầy bói nói dựa ngoài đầu đường xó chợ chuyên lòe
bịp thiên hạ móc tiền các cô ưa phỉnh. Tô Oanh bói chính là thần linh trong em
mách bảo”.
Cô gái đưa mắt nhìn gã và lập tức gã cảm thấy
một ám ảnh bất an nào đó làm gã không thể quay đi, ngược lại ánh mắt nài nỉ của
gã như bị hút vào đôi mắt cô gái.
Quái
thật, hình như gã đã gặp cô ta ở đâu và rồi gã lại nhớ ra rằng không phải, chưa
bao giờ cô giáp mặt gã.
“Bói
đi, em cứ bói thoải mái cho hắn đi. Anh đi, đến trưa mang đồ nhậu về…”.
Tên
giả hành khất nói oang oang, nhổm phắt dậy, bước ra cửa còn ngoái lại, nháy mắt:
“Cứ
tự nhiên thoải mái nhá…”.
Tên
giả hành khất đóng sập cửa trong khi ánh mắt đã trở nên đờ đẫn của gã vẫn chưa
dứt khỏi đôi mắt cô gái và càng lúc gã càng cảm thấy căn phòng chật hẹp đang
nhốt một người con trai và một người con gái không phải là cảnh thực ngoài đời,
hẳn là gã đang trong giấc mơ nào đó.
“Anh
có nhớ ngày sinh tháng đẻ không?.
“Không… anh không nhớ…”.
“Thế
năm sinh vậy?”.
Qủa thực gã chẳng biết chính xác ra đời vào
cái năm nào, thôi đành nói theo năm gã bịa ra từ thời khai lý lịch. Cô gái ngồi
xếp bàn tròn trên giường. Rút ra cỗ bài tây và bắt gã tráo số lần bằng đúng số
tuổi. Gã ngoan ngoãn làm theo và cảm thấy như đang tham dự một nghi thức thật
trang nghiêm đến độ gã không dám thở mạnh. Cô gái vẫn thoăn thoắt trải các quân
bài xuống chiếu theo hình thù lạ mắt và rồi bất ngờ cô nắm lấy tay gã xiết mạnh
lên đùi cô.
“Anh
ngồi xích lại, nhìn thẳng mắt em đi…”.
Đôi mắt vô sắc của cô xói sâu vào gã làm dâng
lên một nỗi buồn ngày càng nặng chĩu không sao hiểu được nguyên nhân. Ý nghĩ cô
gái này gã đã gặp ở đâu đó lại làm gã phải căng óc suy nghĩ trong lúc mắt gã
cay xè và phải cố ngăn không cho ứa ra những giọt nước. Lạ thực, tại sao cô lại
gây cho gã cảm giác thân thuộc và tin cậy đến thế? Cứ như là người mẹ đã chết
từ khi gã lọt lòng đang trở về nhập hồn vào cô để gã có thể kể lể than vãn biết
bao nỗi niềm từ những ngày thơ bé bơ vơ như một con vật tội tội.
“Lạ
thực, con người anh rất lạ. Hình tướng xấu mà khí chất lại cực kỳ tốt. Anh nhân
hậu lắm chứ không ác như vẻ ngoài đâu…”.
Cô
lại nắm chặt tay anh, xiết mạnh lên đùi mình rồi cất giọng véo von:
“Cô
tinh chiếu mạng thảm thương. Phải chịu cô quạnh một đường riêng lo… Chiếu theo
lá bài này bố mẹ anh chết sớm từ ngày anh còn ẵm ngửa, đúng không?”.
“Rất
đúng …”.
“Nằm
ngồi dạ nhớ bông lông Gặp khi hoạn nạn
chớ hòng cậy ai… Tính anh hay nghĩ ngợi lông bông lắm, toàn nghĩ vẩn nghĩ vơ.
Bạn bè thân thiết chẳng có ai tỏ bày tâm sự mỗi khi hoạn nạn. Đúng không?”.
“Đúng
lắm…”.
(còn tiếp)
----------------
* nguồn: blog nhattuan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét