Nhà văn, nhà
báo LÊ XUÂN TIẾN
(Bút danh Lê Phiên Vươn, Bích Tuyền…)
Do bạo bệnh, nên dù được các bác sĩ Bệnh viện Thống Nhất tận lực chữa trị, vẫn trút hơn thở cuối cùng vào lúc 01 giờ 18 phút ngày 18-7-2012, nhằm ngày 30-5 năm Nhâm Thìn, hưởng thọ 62 tuổi.
Chúng tôi xin chia buồn cùng Bà Lê Xuân Tiến, cùng tang quyến và nguyện cầu hương linh bạn hiền vãng sinh miền cực lạc.
Các bạn hữu từng ở Quy Nhơn: Võ Chân Cửu, Hồ Ngạc Ngữ, Nguyễn Lương Vỵ (USA), Đinh Văn Liên, Phạm Chu Sa, Nguyễn Thái Dương, Nguyễn Đăng Trình, Ngô Quang Hiển, Chu Uyên, Phạm Đào Phát, Võ Thanh Vân, Võ Thanh (USA)...
hồ ngạc ngữ
tiễn bạn lê xuân tiến
Về với đất trời,
nghe cỏ hát
Văn chương tự cổ lụy thân mình
Áo vải còn vương mùi trận mạc
Anh hùng nào cũng đắm mỹ nhân
A
ha! Sinh tử như là mộng
Con đường nào cũng đến xa xăm
Có ôm hết trời cao biển rộng
Vẫn đi về một cõi trăm năm
Thôi
dứt.Yên lòng trong cõi tạm
Nợ ơn đời đâu thể trả xong
Thân tằm đến thác, đường tơ lụy
Gửi lại trần gian một tấm lòng
Thênh
thang nhé! Những chiều mây bạc
Quy Nhơn xa như giấc mơ buồn
Tiếng sóng vỗ tìm hồn tản lạc
Gõ mạn thuyền hát khúc quê hương…
19.7.2012
Mấy tuần nay trời nóng và ẩm. Nhiệt độ lúc nào cũng gần 40 C
và có ngày đã qua khỏi con số 40. Và thế là những cơn giông thay phiên nhau
khuấy động cả bầu trời. Mây đen vần vũ và những cơn mưa nặng hạt. Không biết có
phải vì trái đất đang nóng dần như những lời tiên đoán của những khoa học gia
môi trường hay là sự trở về của những chu kỳ? Mặt đường khô róc. Hoa lá cỏ cây
mệt mỏi, ngủ vùi. Chim muông lười bay nhảy và hát ca. Và tôi, đêm qua với nhiều
trăn trở...
Theo thói quen trước khi đi ngủ, tôi hay mở trang mạng nhà
ra đọc. Thật bàng hoàng và sửng sốt khi đọc được tin buồn - anh Lê Xuân Tiến đã
vĩnh viễn ra đi. Tôi không tin vào đôi mắt của mình. Vì mới đó, mới đó tôi có
vài lần đăng bài của anh. Mới đó, mới đó tôi có vài lần trao đổi lời bàn cùng
anh. Có thể là những lời bàn thuận chiều hay cũng có thể là những lời bàn
nghịch chiều, nhưng dù thuận hay nghịch thì mối tương quan trong suy tư về cuộc
đời này cũng đã tình cờ chạm vào nhau bởi lòng yêu mến văn chương.
Khi lời chia buồn của bạn đọc đã gửi đến anh cũng như bạn bè
thầy cô và gia đình rồi sẽ dần biến mất bởi những bài viết mới là lòng tôi ngổn
ngang với biết bao suy nghĩ. Tất cả rồi sẽ đi vào quên lãng hay đọng lại đâu đó
ở một góc khuất tâm hồn của bạn đọc, nào ai biết! Và bỗng dưng tôi nghĩ đến mai
này...
Tôi biết. Tôi biết. Đời sống rồi cũng cứ phải trôi! Trôi đi
cùng năm tháng nhưng trong tôi luôn là những ngậm ngùi ở phút chia ly!
Cảm ơn anh đã đến với trang nhà dù chỉ một thời gian ngắn
nhưng tôi tin chắc rằng những bài viết của anh đã ở lại trong lòng người đọc
đậm sâu và dài lâu.
Chút chia sẻ cùng bạn đọc như một lời tiễn đưa anh. Mong anh
ra đi thanh thảng về cõi nghìn trùng. Bên tai, hình như bài hát "Một cõi
đi về" của Trịnh Công Sơn đang ngân vang giữa đất trời tĩnh mịch.
Hãy ngủ yên anh nhé. Mây trên đầu và đất sẽ ôm lấy thân anh.
Vĩnh biệt anh!
Nguyễn Kim Tiến
18 tháng 7 năm 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét