Các em thương mến,
Tháng 6 vừa qua ở Houston là một tháng rất sôi động trong "gia đình Cựu học sinh Cường Để - Nữ Trung Học và liên trường Qui Nhơn" của những ngày xưa thân ái.
Ngày Họp Mặt năm nay làm lớn hơn mọi năm, với chủ đề "15 năm nhìn lại" có nhiều khách mời và khách phương xa đến, không khí hai ngày tiền hội nghị và đại hội rất sôi nổi, vui nhộn và thắm thiết tình Bằng Hữu, nghĩa Thầy Trò.
Các em cựu học sinh Nữ Trung Học ngày xưa, bây giờ đã trên dưới 50 rồi nhưng thật trẻ trung, nhanh nhẹn và duyên dáng trong những đơn ca, vũ điệu... dù có những em lần đầu tiên lên sân khấu, thật là cảm động được nhìn ngắm các em trong các tiết mục ấy, mình như được sống lại những ngày xưa khi trường tổ chức "văn nghệ bán vé" ngoài rạp, thầy trò lăng xăng lo lắng...
Mình chỉ nhắc lại chứ không cần tường thuật vì đã có rất nhiều hình ảnh, bài vở đưa lên mạng đề cập đến rồi.
Mình chỉ nhắc lại chứ không cần tường thuật vì đã có rất nhiều hình ảnh, bài vở đưa lên mạng đề cập đến rồi.
Nhân tiện mình xin được gởi lời cảm ơn đến tất cả các em đã gởi thư, thăm hỏi, khuyến khích, bày tỏ quan điểm với những bài viết, những "lá thư "của mình...
Mình không đủ thời gian trả lời kỹ càng cho từng em một, thật là rất tiếc, nhưng mình rất "enjoy" khi đọc, các em có những ý tưởng rất hay, rất thú vị, phần nhiều là hay hơn những tư tưởng của mình khi viết xuống những dòng đó...
Mình rất tự hào vì các em; ngày xưa là học trò nhưng hôm nay mình vẫn có thể rút ra những bài học từ những ý nghĩ, những lời nói, những câu văn... của các em, mình nói thật đó!
Đặc biệt là tấm lòng của các em đối với mình, đã gần nửa thế kỷ, từ những cô bé nữ sinh 15,16... đã trở thành mẹ của nhiều đứa con rồi mà các em vẫn dễ thương, lễ phép, dịu dàng... đối với thầy cô giáo, giờ đây là những ông bà già có khi lụm khụm, chậm chạp, vụng về...
Xin lỗi đã dông dài... Bây giờ mới là phần chính của lá thư tháng Bảy: mình hay viết nhưng viết không hay nên những lá thư của mình gởi cho các em không có gì đặc sắc; mình nhớ lại một chuyện ngắn của Frantz Cohn cũng có nhan đề là "Lá Thư" nhưng cảm động vô cùng, kể các em nghe nha!
Sau hơn 20 năm chung sống, một hôm vợ của Peter bảo anh rằng: Em yêu anh nhưng em biết có một người phụ nữ khác cũng yêu thương anh và muốn được ở bên cạnh anh. Anh hãy mời người ấy đi ăn và đi ciné tối thứ bảy này đi nha!
Peter quá ngạc nhiên khi nghe vợ nói nhưng khi cô ta bảo rằng người phụ nữ ấy chính là mẹ anh thì Peter thật hoan hỷ, cảm ơn vợ rồi phone cho mẹ ngay.
Sau hơn 20 năm chung sống, một hôm vợ của Peter bảo anh rằng: Em yêu anh nhưng em biết có một người phụ nữ khác cũng yêu thương anh và muốn được ở bên cạnh anh. Anh hãy mời người ấy đi ăn và đi ciné tối thứ bảy này đi nha!
Peter quá ngạc nhiên khi nghe vợ nói nhưng khi cô ta bảo rằng người phụ nữ ấy chính là mẹ anh thì Peter thật hoan hỷ, cảm ơn vợ rồi phone cho mẹ ngay.
Mẹ chàng đã sống 1 mình từ 19 năm nay còn Peter thì bận bịu với công việc và gia đình nhỏ của chàng nên ít khi đến thăm mẹ; vì vậy khi nghe Peter mời đi ăn tối, bà rất ngạc nhiên và lo lắng:
- Con có khỏe không? Có gì không ổn phải không con?
- Dạ không thưa mẹ, con vẫn khỏe, con chỉ muốn 2 mẹ con mình ăn tối với nhau thôi mà!
Tối thứ bảy Peter lái xe đến đón mẹ; Peter thấy bà mặc bộ áo đẹp trang trọng, tóc uốn lại cẩn thận và trang điểm nữa, trông bà rạng rỡ hẳn lên.
Bà cười nói với Peter: mẹ khoe với các bạn là con trai của mẹ mời mẹ đi ăn tối, các bà ấy rất ngưỡng mộ về điều này!
- Con có khỏe không? Có gì không ổn phải không con?
- Dạ không thưa mẹ, con vẫn khỏe, con chỉ muốn 2 mẹ con mình ăn tối với nhau thôi mà!
Tối thứ bảy Peter lái xe đến đón mẹ; Peter thấy bà mặc bộ áo đẹp trang trọng, tóc uốn lại cẩn thận và trang điểm nữa, trông bà rạng rỡ hẳn lên.
Bà cười nói với Peter: mẹ khoe với các bạn là con trai của mẹ mời mẹ đi ăn tối, các bà ấy rất ngưỡng mộ về điều này!
Mẹ chàng rất tự hào khi khoác tay chàng buớc vào nhà hàng sang trọng ấm cúng và nổi tiếng với các thức ăn ngon; lúc Peter xem thực đơn, bà mỉm cười nói: nhìn con lúc này, mẹ nhớ ngày xưa mẹ luôn là người xem thực đơn và chọn món ăn thích hợp với con.
Peter dịu dàng trìu mến: bây giờ con làm thay mẹ!
Hai mẹ con say sưa trò chuyện suốt buổi tối; khi Peter tiễn mẹ về đến trước cửa nhà, bà nói: Lần sau, chúng ta lại ăn tối với nhau nha, nhưng hãy để mẹ mời con!
***
***
Chưa được 1 tuần sau, mẹ Peter qua đời vì một cơn strokes. Ít lâu sau, Peter nhận được một phong bì trong đó có bản copy hóa đơn đã trả tiền trước ở chính nhà hàng mà Peter đã mời mẹ đến ăn tối; kèm theo hóa đơn là lời nhắn của mẹ:
Con trai thương mến,
Mẹ đã trả tiền trước cho bửa ăn này. Mẹ không chắc có thể cùng con trở lại đây lần nữa, nhưng mẹ vẫn trả tiền cho 2 phần ăn - dành cho con và con dâu của mẹ - Chắc con không hiểu hết được rằng buổi tối hôm đó có ý nghĩa như thế nào với mẹ đâu! Thương con nhiều.
Câu chuyện kết thúc với lá thư tuyệt vời chỉ gồm mấy dòng thôi, phải không các em?
Mẹ đã trả tiền trước cho bửa ăn này. Mẹ không chắc có thể cùng con trở lại đây lần nữa, nhưng mẹ vẫn trả tiền cho 2 phần ăn - dành cho con và con dâu của mẹ - Chắc con không hiểu hết được rằng buổi tối hôm đó có ý nghĩa như thế nào với mẹ đâu! Thương con nhiều.
Câu chuyện kết thúc với lá thư tuyệt vời chỉ gồm mấy dòng thôi, phải không các em?
Thương mến chúc các em và gia đình một cuối tuần thật vui.
cô Vương Thúy Nga
--------------------------
* nguồn: nthquinhon
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét