Không thể
kéo dài mãi thế này được, nhất định sáng mai lên thẳng Sở tìm lão cảnh sát, nói
với lão rằng chiếu theo luật hình sự, lão không có quyền khám xét lén lút thế,
phải có giấy của viện kiểm sát, phải có chứng kiến của láng giềng, nhất là đương
sự là gã phải có mặt.
Ờ, nhưng
căn cứ vào đâu anh dám nói cảnh sát đã khám nhà anh, bằng cớ đâu, dựng chuyện
hoang đường nhằm mục đích gì, bôi nhọ cơ quan chuyên chính hả? Thôi được, thôi
được rồi, mình sẽ có cách, phải hành động gấp, con cá nằm trên thớt còn giãy
giãy, huống hồ…
Gã vội lấy
giấy bút ra viết hối hả:
Kính thưa
ông cảnh sát.
Tôi đã nghĩ
kỹ rồi, tôi chẳng có tội gì hết, tôi cũng chẳng nhớ ra được cái tiếng động nhà dưới đêm hôm đó” là cái thứ
tiếng gì. Tôi yêu cầu ông ngừng ngay việc cho người lục soát buồng tôi trong
lúc tôi đi vắng, làm như thế, chắc ông thừa biết, là vi phạm luật hình sự.
Chào ông
Ký tên
Đặt tờ giấy
ngay ngắn trên bàn, gã bật cười khoái trá, rõ gậy ông đập lưng ông nhé, nói
thẳng vào mặt lão thế này lão vẫn phải im thin thít như gái ngồi phải cọc. Sáng mai gã sẽ đi vắng cho tới tối,
thế nào lá thư này cũng lọt ngay vào mắt lão. Gã leo lên giường, thả màn xuống,
nhấm nháp mãi nổi hả hê tội nghiệp, quên béng thói quen mọi ngày là tưởng tượng
ra người đàn bà láng giềng trước lúc buông mình vào giấc ngủ.
*
* *
Suốt ba
ngày liền gã lang thang vô ích để mỗi tối trở về đều nhìn thấy cái lá thư “Kính
thưa ông cảnh sát” vẫn nguyên vẹn trên bàn, ngay tới sợi tóc gã gài bên dưới tờ
giấy vẫn yên vị, không mảy may suy suyển.
Lão ta bỏ
cuộc rồi, gã nghĩ vậy, bỏ là đúng thôi, có theo cả tháng, cả năm, lão cũng
chẳng moi thêm cái gì.
“Tiếng động
ở nhà dưới”, thôi quăng mẹ nó vào quên lãng, gã đốt điếu thuốc và quyết định từ
nay xếp hết mọi chuyện bắt tay vào dịch cuốn sách ngoài bìa có mụ đàn bà khỏa
thân cầm súng lục kia. Hóa ra công việc này chẳng phải động não nhiều, chỉ cần
tự biến thành cuốn tư điển chuyển từ ngữ nọ sang ngữ kia những câu văn xuôi
tai, dễ hiểu và chẳng mang ẩn ý gì. Thế rồi công việc cuốn gã cho tới khi tên
si tình thứ ba trong truyện ngã gục dưới tay súng của cô nàng khỏa thân sau một
đêm truy hoan lăn lóc, gã mới chợt nhớ mọi thực phẩm trong nhà đã hết, đã đến
lúc phải rời “tháp ngà” xuống phố kiếm cái bỏ bụng mới mong tiếp tục được cuộc
phiêu lưu của cô nàng khỏa thân.
Và rồi như
mọi khi, trước lúc ra khỏi phòng, gã ghé mắt qua cửa sổ nhìn sang nhà đối diện,
việc đó đã thành thói quen ngoài ý muốn, có lúc gã gặp may: người đàn bà láng
giềng đang lúi húi phơi phóng, quét dọn, có lúc gã lùi phắt lại khi va phải bộ
mặt đàng đằng sát khí của anh chồng cởi trần trùng trục, phì phèo điếu thuốc.
Nhưng hôm
nay, chao ôi, vừa ghé đầu ra ngoài cửa sổ gã đã thấy bừng bừng cả người, người
tình trong mộng của gã đang ngồi đó trên chiếc ghế mây, bộ đùi thon tròn, trắng
mịn phô ra toàn bộ khỏi chiếc váy ngắn chặt căng. May quá, cả khuôn mặt gã bị
che khuất bởi cuốn sách nàng đang đọc nên gã có thể yên tâm nhoài người khỏi
cửa sổ, say sưa chiêm ngưỡng cái tuyệt phẩm của thiên nhiên không sợ bị bắt gặp
đang hành sự một việc thiếu lịch sự.
Gã cứ đứng
”hồn lìa khỏi xác” như thế cho tới lúc bất chợt chị hàng xóm hạ cuốn sách
xuống, nhìn khuôn mặt thất thần của gã. Nhưng mà trời ơi, nàng không mảy may
giận dữ, ngược lại, nhoẻn một nụ cười với gã, ngả người ra, lại còn thượng cả
hai chân lên ghế, thực cứ như mời mọc gã nhìn. Chao ôi, ước gì mọc được cánh
bay sang đó, quỳ dưới chân nàng xin ban phát chút ái tình để rồi phải nhảy
xuống đất, tan xác cũng cam.
Nàng lại
cầm cuốn sách che ngang mặt như trước, nhưng cả thân hình lúc này lần lượt được
phô bày dưới nhiều tư thế khác nhau hệt người mẫu trình diễn dành riêng cho
khán giả duy nhất là gã. Cảm ơn, cảm ơn em đã ban tặng anh những hình ảnh tuyệt
vời, anh sẽ ghi nhớ để được sống với nó thường xuyên trong mộng tưởng.
Lúc cơn
hứng khởi bay tới nơi cao nhất, tiếng gõ cửa cộc cộc sau lưng làm gã rơi trở
lại căn buồng hẹp với biết bao phiền nhiễu nơi trần thế. Lại lão già gác dan?
Lại cuộc họp dân phố? Lại những câu hỏi dai nhách của lão cảnh sát?
Nhưng
không, người khách lạ xuất hiện sau cánh cửa làm gã ngớ ra. Áo pull, quần Jean ôm
lấy khổ người vạm vỡ, cắp dưới nách một cái bọc to, nom hệt thủy thủ viễn dương mang hàng gạ bán.
- Sao? Lạ
lắm hả? Không nhận ra được hả?
Hắn gạt gã
sang bên, bước vào phòng, ném cái nhìn sắc sảo khắp bốn phía, rồi bất ngờ gã
vứt cái bọc lên bàn, mặt mũi nhăn nhúm lại, đau đớn như một kẻ vừa thoát nạn
đắm tàu, mất trắng cơ nghiệp, gã co một chân lên, cả thân hình như muốn đổ sụp
nếu không có trụ đỡ của… đôi nạng tưởng tượng.
A… tên hành khất, gã vụt nhớ ra và thầm reo
lên. Quả thực, nhìn bộ dạng của gã, hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo:
- Nhận ra
rồi phải không? Thánh chưa?
- Sao… sao
anh biết tôi ở đây?
- Dễ quá
mà, chỉ cần cắm vào miệng lão gác dan điếu ba số là lão phun ra bằng hết. Mà này,
người lão già này sặc mùi “cá ươn” đấy nhé, lão hỏi han, ghi chép chán chê về tớ
rồi lại gạ gẫm dò hỏi về cậu. Dĩ nhiên tớ cho lão ăn “của rởm” cả thôi.
Hắn đặt
chai rượu lên bàn, gạt mọi thứ bản thảo, giấy tờ sang bên, nhanh nhẹn cắt thịt
nguội, mở hộp cá, thoáng cái đã giơ ly rượu:
- Nào, chúc
sức khỏe cô láng giềng, người tình trong mộng của cậu…
- Sao… sao
anh biết?
- Dưới ánh
mặt trời, chẳng còn gì bí ẩn.
Hắn hắt cả
ly rượu vào cuống họng, nhón tiếp một khúc cá, nhồm nhoàm:
- Ăn đi đã,
đừng có hỏi han, cậu đói xanh mặt rồi phải không? Ấy thế mà vẫn chịu trận đứng
chiêm ngưỡng người đẹp.
- Sao… sao
anh biết?
- Bất kỳ
ai, đàn ông hay đàn bà, tớ chỉ… ngửi một
cái là biết hết gan ruột.
Gã phì
cười, mặc cho hắn phét lác, ăn cái đã, quả thực lâu lắm rồi dạ dày mới được đón
nhận một đại tiệc thế này, hết thịt nguội cá hộp, hắn lại lôi cây giò lụa, cắn
vào răng cứ tê đi sung sướng, giá không gờn gợn cảm giác mọi thứ gã ăn đây đều
từ của bố thí, hẳn còn ngon miệng nữa.
Tên giả
hành khất đã uống đến ly rượu cuối cùng, mặt tái sạm, mắt đỏ ngầu, văng tục:
- Mẹ kiếp,
đời như con cặc.
- Tôi tưởng
anh phải cám ơn đời mới phải chớ, người ta đã bố thí cho anh bao nhiêu thứ mà
ngay đến tôi suốt ngày vắt óc ra chữ cũng chẳng kiếm được bằng một góc.
- Thế còn
nhân phẩm? Mẹ kiếp, anh đâu phải còng lưng xuống van lạy thiên hạ như tôi, dẫu
rằng chỉ giả vờ, tôi cũng đau, cũng nhục lắm chớ.
Gã bỗng
thấy thương hắn:
- Sao anh
không đổi nghề?
- Cậu bảo
tôi đổi sang cái nghề gì? Tôi đã thò một chân ra ngoài vòng pháp luật rồi, đổi
nữa, chỉ có nước đi ăn trộm.
- Cũng được
chứ sao? Nếu như anh chỉ ăn trộm của những thằng giàu, những thằng tham ô của công,
những thằng bóp nặn dân nghèo, những thằng buôn bán bất chính…
Hắn bật
cười ha hả:
- Ghê quá
nhỉ, tư tưởng tân tiến gớm, cũng biết bênh vực cho gã Raskônnhicôp đấy*…
- Cái gì?
Anh vừa nói cái gì? Anh đã đọc cả Đôstôiépski nữa rồi ư?
- Vậy cậu
tưởng cái đó là của riêng mấy thằng mọt sách như cậu thôi hả? Ghê nhỉ, các ông
là lương tâm thời đại cơ đấy!
Gã bỗng thấy buồn hẳn:
- Không,
tôi cũng… bán linh hồn cho quỷ rồi.
Hắn tròn
xoe mắt:
- Lại thế
nữa kia ư? Cậu đã bán như thế nào? Được bao nhiêu?
- Một triệu
hai trăm năm chục ngàn nếu tôi dịch xong cuốn sách trên bàn kia.
- Nó nói
cái gì vậy?
- Trinh
thám rẻ tiền. Vụ án về một mụ đàn bà cuồng dâm và những nạn nhân của mụ ta. Cái
giá phải trả cho một đêm vui là tính mạng của chính họ.
- Có vậy thôi
ư? Nhưng kết thúc bao giờ cũng phải đền tội, đúng không nào?
- Chắc
thế.
Hắn cười
ngoác mồm:
- Có vậy thôi,
lương tâm đã cắn rứt rồi hả? Này cậu bé, sách giải trí cũng cần lắm chớ, có
phải ai cũng đọc được Đôt với ông Faulkner của cậu đâu. Giả dụ như… cậu là bác
sĩ đại phẫu thuật, lương tâm cậu có cắn rứt khi cậu phải tiêm thuê để kiếm sống
không?
- Hẳn là
không rồi. Nhưng anh ví dụ vậy không ổn, đây là loại sách độc hại, nó đẻ ra tội
ác…
Gã lắc đầu:
- Tội ác là
cái có sẵn trong con người, chẳng sách nào đẻ được ra nó. Va nếu theo cái cách
quan niệm của cậu thì người ta luôn phạm tội.
Giả dụ như mơ tưởng người đẹp hàng xóm, chính cậu cũng đã phạm tội “giật
vợ” người khác rồi. Vậy lương tâm cậu có cắn rứt không?
(còn tiếp)
* Nhân vật trong tiểu thuyết “Tội ác và trừng
phạt” của Đotstoiepki
-----------------------------
* nguồn:
blog nhattuan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét