Thứ Hai, 25 tháng 6, 2012

miền "cụp lạc" [kỳ 8] - nhật tuấn


                                

- “Một mình  em trong… quan tài”. Sách mới in ở  New York,Việt kiều vừa mang về.
Seri  noir  hả?
- Tiểu thuyết trinh thám chính hiệu. Lại của Mỹ cơ đấy. Ở ta duy nhất có bản này thôi. Phải làm gấp không cho thằng khác chen ngang. Ông dịch  đi… 
Không, văn  chương “dao găm súng lục” làm sao gây được nỗi hứng khởi thiêng liêng của dịch thuật.
- Rất tiếc, tôi đang bận dịch “Âm thanh và cuồng nộ” của William Faulkner. 
Tên đầu nậu phá ra cười:
- Điên quá rồi ông ơi, in cuốn đó có mà bán… giấy vụn…  Nhà xuất bản hủy hợp đồng của ông rồi phải không? 
Gã ngẩn ngơ: 
- Sao ông biết? 
Hắn vỗ cặp đắc chí:
- Tôi có đủ thông tin mở được một công ty dịch vụ xuất bản.  Gỉa dụ nếu ông cần biết ở Mỹ cuốn nào đang là best seller, ở ta ai đang dịch cuốn đó, Nhà xuất bản nào định in và đã xin được giấy phép chưa… tôi sẵn sàng đáp ứng mọi thông tin cho quý khách. Ông có tin được không, dịch giả kính mến của chúng ta, ông  Âm Tường, cũng đang cắm đầu dịch James  Hadley  Chase (1)  đấy.
 - Nói láo, ông Tường đang nghiên cứu Kinh thánh để luyện cho được cái Style  Biblique (2) của  Whitman mà. 
- Dẹp rồi, cái đó ai mua mà dịch. 
Hắn cười hơ hớ và rút ra bản hợp đồng có chữ ký của ông Tường, giúi vào tay gã: 
- Ông tin chưa? Cuối tháng này ông ấy sẽ giao cho tôi bản thảo “Khiêu vũ với xác chết”, giấy phép có rồi đây.  
Chữ ký của ông Âm Tường ngoằng lên như lưỡi câu móc trong mắt làm gã chớp chớp, ngẩn người nghe hắn lên giọng giảng giải:
- Thời này muốn sống được, ai cũng phải bán đi một cái gì đó. Ông giáo viên bán điểm, ông giám đốc bán con dấu, ông xuất bản bán giấy phép, ngay đến nghệ sĩ nhân dân cũng phải bán giọng hát cho phòng trà kia. Bán chữ nghĩa như ông là…  sạch sẽ nhất rồi đó. 
Hắn rút túi ra một xấp tiền lớn, đặt lên người đàn bà khỏa thân, đẩy về  phía gã: 
- Tạm ứng ông 100 ngàn, sách ra ông được trả 5% giá bìa, ít nhất cũng một triệu rưỡi!
- Cái gì?
- Một triệu rưỡi. 
Khốn nạn, đánh đổi ông  Faulkner lấy con đàn bà dâm đãng kia với cái giá hắn đưa ra biết trước gã khó lòng từ chối. Xã hội phải chăng “đang rút tỉa được ở nơi gã đôi chút giá trị” khi lúc này gã đã “thôi không còn là một dịch giả nghiêm chỉnh”?  Ôi Henry Miller!
- Thế nào? Bằng lòng chứ?  Đúng một tháng giao bản thảo.
 Hắn trở lại với chiếc xe màu cánh gián sau khi nháy mắt với chữ ký của gã trên tờ hợp đồng rồi nhét kỹ trong cặp da. Khi còn lại một mình, gã mới cầm lên xấp bạc, thong thả đếm từng tờ với sự thích thú mà sau đó gã phải đỏ mặt kinh ngạc: “Mình không còn biết xấu hổ nữa, mình lại còn sung sướng về chuyện đó. Cái cha đầu nậu ấy hẳn đang khoe khoang khắp thành phố đã mua được mình, cũng như đã mua được ông Âm Tường. Nhưng mà thôi nhé, từ nay vĩnh biệt ông Faulkner, vĩnh biệt mọi nổi hổ thẹn, từ nay ngày ngày mình sẽ cặp kè cái con đàn bà khỏa thân cầm súng lục này, chui đầu vào thế giới tưởng tượng rẻ tiền của những cuộc làm  tình  trong khách sạn, những án mạng trong phòng tắm và những người hùng bạo lực…”.
Và rồi như để nguôi ngoai nỗi dằn vặt siêu hình, gã nghĩ ngay tới việc sử dụng cái món tiền rất cụ thể này. Quăng trả lão gác dan mọi khoản đóng góp, tất nhiên rồi,  đong 20 kg gạo, 2 lít nước mắm và 2kg mỡ, a, khoản này còn nghĩ cái đã, mua mì ăn liền có lẽ hay hơn, rồi khăn mặt, xà bông, kem đánh răng… khi túi không dính một xu có thể quên đi mọi thứ, nhưng khi đã có một món tiền dù chẳng nhiều nhặn gì, sao bỗng nảy ra lắm thứ phải tiêu thế. Hóa ra 100 ngàn cũng chưa là gì, may lắm giúp gã sống được hai tháng trời gò cổ làm việc cho tên đầu nậu kia. 
Buổi tối hôm đó sau khi đã tự cho mình quyền được uống hẳn một chai bia xuất khẩu với đĩa bò xào hành, gã chuếnh choáng trở về đúng lúc lão gác dan ngáp ngắn ngáp dài, sửa soạn khóa cổng.
Lập tức, cái xích sắt trong tay lão quăng đánh xoảng xuống đất:
- Anh đi đéo đâu, tối nào cũng về muộn, bố ai chờ được.
- Tôi đi đâu mặc xác tôi. Bây giờ mới chín rưỡi, nửa giờ nửa mới được phép đóng cổng, biết chưa?
Câu nói sặc sụa hơi men làm lão trố mắt, lão đã quen quát tháo và gã đã quen nhũn nhặn, có chuyện gì thế, gã mới trúng số hoặc giả gặp lại người quen cũ hiện đang làm lớn chăng? Lại còn gì kia nữa? Lão đang nằm mơ chăng? Cái thằng “trên răng dưới cát tút” kia lại dám xỉa vào mặt lão cả một xấp bạc lớn, hệt ông chủ nhà băng. 
- Tiền nghĩa vụ lao động, tiền góp quỹ dân phòng, tiền tặng phẩm trúng tuyển bộ đội. Hết bao nhiêu nói ngay!
- Ớ… ớ… anh vừa trúng số hả?
Hơi rượu làm gã bật cười sằng sặc:
- Tôi vừa mới bán …đấy. 
- Mấy cuốn sách cũ anh mới ôm đi sáng nay hả?
- Ba cái thứ đó ăn thua gì, tôi vừa bán… linh hồn cho quỷ. 
Lão há mồm cười:
- Nói phét, anh nói phét, linh hồn là cái thứ bây giờ chó cũng chả thèm mua, có móc túi thiên hạ thì may ra… Đưa thêm ba ngàn nữa, đây mới có mười lăm. 
Gã toát mồ hôi, tỉnh cả rượu:
- Những gì… những gì mà nhiều thế?
- Quỹ bảo trợ học đường, quà tặng thiếu nhi… tiền đổ rác. Bữa trước họp tổ dân phố anh quên rồi hả? 
Sự “nổi dậy” của gã thế là tan mây khói, lão gác dan trở lại hách dịch thường ngày:
- Lần sau có vắng nhà suốt ngày anh phải báo cho tôi biết anh đi đâu đấy nhá. 
- Tại sao phải báo? 
Lão gác dan nheo cặp mắt, bí mật hạ giọng:
- Để nhỡ có người trên Sở xuống hỏi, tôi còn biết cách trả lời. 
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc xương sống, gã thừa biết “người trên Sở” là ai rồi, đã rõ là lão gác dan đã gặp lão cảnh sát về chuyện gã và rất có thể lão nhận nhiệm vụ theo dõi nên lão mới năng xộc lên buồng gã vậy. Lúc bật đèn, gã thấy ngay căn buồng vẫn bị lục soát, gã nhớ khi đi, chiếc gối không để ngay ngắn trên giường thế, cây bút BIC gã  cố tình để chính giữa cuốn sổ, giờ nằm chơ vơ chỗ khác, cả chiếc sơ mi vốn vắt thành ghế, bàn tay ai đó đã vứt lên giường. Gã bỗng nổi giận đùng đùng, con cặc khô gì cứ nay khám mai xét, ta có tội gì cứ bắt quách đi lũ chó, úp úp mở mở, chơi cái trò mèo vờn chuột làm quái gì? Mẹ kiếp, thân phận con người không khác con cá nằm trên cái thớt.

(còn tiếp)

(1) :James  Hadley  Chase - nhà văn trinh thám Mỹ
(2) Style  Biblique - phong cách kinh Thánh



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét