Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

ô cửa tuổi hai mươi - nguyễn đăng vũ








Một ô cửa đứng nhìn vu vơ
Để gió lùa tuổi hai mươi bay mất
Nhiều khi cố đắp bờ ngăn nuối tiếc
Nhưng giữa lòng ô cửa ấy cứ mở ra
.
Một khoảng trời xao động hôm xưa
Có tiếng đàn bỏ quên trên cây bàng úa
Những tiếng đàn dính trăng rơi như lá
Đổ xuống đêm thu ai nhặt âm thầm
.
Còn đâu tiếng gõ cửa ngập ngừng
Mắt trong mắt rồi cúi đầu bỡ ngỡ
Trái táo xanh lăn qua bàn tay nhỏ
Còn lăn qua những giấc ngủ chập chờn
.
Tiếng guốc nào như những dấu chấm nhỏ dần
Chấm lên mùa đông tê buốt
Chấm lên cả đời mình ray rứt
Người xa biền biệt biết đâu tìm?
.
Có người bỏ lại một cái tên
Viết bâng quơ trên mặt bàn nhòe mực
Qua bao năm gian lao cay cực
Bạn ơi bạn ơi bạn còn nhớ tên mình?
.
Một sáng nào lớp bỗng buồn tênh
Khi thầy giảng bài thơ đất nước
Áo thầy vá vai thân thầy gầy guộc
Đời cũng mòn như viên phấn ai hay…
.
Ô cửa tuổi hai mươi mở lại chiều nay
Có khoảng trời chứa trăm điều nho nhỏ
Ai véo yêu lên tay mình ngày đó
Thế mà còn đau buốt tận bây giờ.

---------------------
* nguồn: xunau.org

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét