Ảnh minh họa
Trong cuộc
sống có rất nhiều nghĩa cử đẹp và có lẽ một trong những điều đẹp nhất là việc
nhường sự sống của mình cho người khác. Đó là câu chuyện của bé Đinh Thị Thúy
mà Quỳnh Chi chia sẻ sau đây.
hai chị em
cùng bệnh
Cô gái trẻ
người dân tộc Mường Đinh Thị Thúy, 15 tuổi vừa chăm sóc cho người chị gái 24
tuổi của mình, Đinh Thị Điển, vừa mỉm cười vui vẻ. Thúy đang mừng cho người chị
vừa qua ca phẫu thuật lá lách thành công và chị không còn đau đớn vật vã nữa.
Thúy nói:
“Bây giờ
chị em mổ được lá lách rồi, chị đã bớt đau và đi lại được, em cũng rất mừng cho
chị. Mặc dù cái bệnh này không chữa dứt được, phải truyền máu định kỳ nhưng em
cũng rất mừng cho chị ấy vì chị không còn đau đớn quằn quại nữa”.
Điển bị
chứng huyết tán bẩm sinh làm lá lách to quá 4 kg, gần như chiếm hết cả ổ bụng
phải mổ. Vết mổ chưa lành hẳn làm Điển thỉnh thoảng đau nhói; tuy nhiên, có lẽ
cô còn may mắn hơn đứa em của mình. Nếu không nhìn thấy Thúy, người ta sẽ nghĩ
em hoàn toàn khỏe mạnh. Tuy nhiên, ngay chính bản thân em cũng mang căn bệnh
giống như chị mình:
“Em nói rất
mệt mỏi trong người, nó cứ chóng mặt và yếu lắm, chẳng làm gì được”.
Điển và
Thúy sinh ra trong một gia đình người dân tộc Mường có 6 người con tại huyện
Thanh Sơn, tỉnh Phú Thọ. Từ nhỏ, bốn anh em trong gia đình đã bị chứng kém phát
triển, xanh xao vào teo tóp. Tuy nhiên, mải lo kiếm tìm cái ăn, bà mẹ người dân
tộc không thạo tiếng Kinh cũng chỉ phó mặc các con cho trời. Năm ngoái, người
anh và em của Thúy bỗng lăn ra chết, bà mẹ mới phát hoảng mang Điển và Thúy đi
khám bệnh và biết rằng các con của bà đều mắc chứng huyết tán bẩm sinh.
Từ đó, gia
đình bán tất cả những gì có thể để cứu Điển và Thúy nhưng cũng chỉ có thể trị
bệnh được cho một người. Và mặc dù là em, nhưng Thúy đã nhường cho chị mình cơ
hội được sống:
“Nhà em đã
chạy vạy vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho chị em, còn bệnh của em thì tạm gác
lại đã. Vì em cũng rất thương chị mà chị cũng thương em rất nhiều. Lá lách của
chị cũng to hết cỡ, không có chỗ để lớn nữa. Nó cứ chọc trong bụng chị ấy làm
chị ấy đau quằn quại nên phải vay tiền chữa cho chị ấy trước, còn em thì tính
sau”.
"Nhà em đã chạy vạy vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho chị
em, còn bệnh của em thì tạm gác lại đã. Phải vay tiền chữa cho chị ấy trước,
còn em thì tính sau". Em Đinh Thị Thúy
Ảnh minh họa
Mặc dù bệnh
của Thúy chưa phát triển nặng như chị Điển nhưng cũng đủ làm em mệt mỏi. Thấy
con kể đến đây, mẹ Thúy ứa nước mặt, chậm rãi gằn từng câu tiếng Kinh rời rạc
như giải thích cho nỗi lòng của bà mẹ nghèo bất lực:
“Thương quá
nhưng vì hoàn cảnh cũng khó khăn nên không có điều kiện để đưa cháu đi”.
Trong tất
cả sáu anh chị em, chỉ có 3 người được đi học đến cấp hai. Người chị thứ ba của
Thúy cũng phải lấy chồng từ rất sớm vì muốn giảm bớt cái ăn cho gia đình. Cha
và anh trai Thúy làm thuê quanh năm cũng không sắm sửa nổi món gì quí giá trong
nhà. Mẹ của Thúy quanh năm chỉ biết luống cỏ, đồi ngô, lúc có thời gian rảnh
lại đi cuốc đất thuê kiếm tiền đong gạo. Khi con cái không bệnh, gia đình còn
được ăn no nhưng từ khi phải lo thuốc men cho Điển, cả nhà có khi phải nhịn
đói. Thúy kể, món ăn thường xuyên của cả nhà chỉ là rau rừng chấm muối, lâu lâu
mới được ăn thịt một lần. Thúy nói:
“Trên này
là vùng núi, đi trồng sắn trồng ngô nhưng đất cằn cõi cũng chẳng được bấy
nhiêu, cuối năm cũng chỉ được một vài triệu, còn chưa đủ tiền trả nợ. Ruộng nhà
cũng ít, bây giờ ăn còn không đủ. Có khi cả tháng mới được ăn thịt, mà toàn là
mỡ thôi”.
Phần vì
bệnh tật, phần vì ăn uống kham khổ mà Thúy và Điển nhỏ như cái kẹo. Mặc dù Điển
đã 24, còn Thúy đã 15 nhưng chỉ nặng khoảng 20 kg, tay chân teo tóp. Quần áo
chị em thúy mặc cũng là quần áo cũ trẻ em xin được từ các đợt cứu trợ của dân
miền xuôi. Thúy tâm sự, những ngày lễ tết của người Mường hay người Kinh, gia
đình của em thường rất hiếm khi tham dự hay thực hiện việc ăn mừng cũng vì do
hoàn cảnh túng thiếu.
Ảnh minh họa
Từ khi chị
được mang đến Viện huyết học và truyền máu trung ương để trị bệnh huyết tán,
Thúy là người chính chăm sóc cho chị của mình vì mẹ khù khờ lại không biết
tiếng Kinh. Nhìn Thúy lon ton chạy đi lo giấy tờ, lo từng bữa ăn cho chị và mẹ
tại bệnh viện, khó ai có thể ngờ rằng Thúy cũng mang trong mình căn bệnh có thể
đưa em về với đất bất cứ lúc nào. Thúy cho biết, vì tủi phận mình không giúp
được cho cha mẹ nên nếu có thể làm được điều gi giảm bớt gánh lo cho gia đình,
thì em đều làm, kể cả là giúp lên nương hay nhường cho chị trị bệnh trước:
“Em rất
buồn và tủi thân, nhiều khi nghĩ mình không xứng đáng làm một con người. Sinh
ra, em đã không giúp gì được cho cha mẹ lại còn bị bệnh, phải tốn tiền gia
đình”.
Có lẽ vì
hoàn cảnh nghèo túng, con cái lại bệnh tật nên cha Thúy sinh ra rượu chè, bỏ bê
nhà cửa, để mặc cho người vợ ngày đêm lên nương xuống rẫy tìm cái ăn, lo thuốc
thang cho con. Thúy cho biết khi em và mẹ đưa chị Điển đi chữa bệnh thì em chỉ
biết cầu nguyện cho chị chóng hết bệnh vì nếu không, về nhà sẽ bị cha mắng:
“Mẹ em thì
hết lòng yêu thương bọn em nhưng chẳng biết làm thế nào hơn. Còn bố em thì thấy
bọn em chẳng giúp được gì lại còn phải tốn tiền chữa bệnh nên nhiều khi bố chửi
mắng bọn em và còn đánh nữa. Nhiều lúc
em rất tủi thân nhưng không biết làm thế nào”.
"Em thấy rất
thương em của mình, giá mà hai chị em được điều trị thì tốt hơn. Ước gì Thúy
cũng được đi cắt lá lách như cháu để hai chị em được sống bên nhau".
Ảnh minh họa
Cơn đau của
chứng bệnh huyết tán làm Thúy mệt mỏi và đuối sức, nhưng có lẽ cái làm cho em
đau đớn nhất là những lời trách móc của người cha. Mỗi lần thấy cha say rượu,
quát tháo là hai chị em lại run bần bật nép vào lòng mẹ. Những lúc như thế, cha
Thúy càng mắng vợ mình vì cho rằng bà không biết đẻ con, chỉ đẻ ra những người
bệnh hoạn. Thúy kể trong buồn bã:
“Bố nói
trong lúc say rượu, nói chung những câu rất xúc phạm, nhiều khi cứ vang vọng
trong đầu mẹ và chúng em. Bố nói mẹ sinh ra chúng em là ma, vứt chúng em xuống
suối cho cá ăn, cho xác trôi. Bố bảo vứt chúng em ra đường cũng chẳng ai nuôi”.
Người cha
lý ra là hy vọng duy nhất để có thể chữa bệnh cho Thúy. Tuy nhiên, có lẽ hy
vọng này cũng tan biến. Chính vì thế mà chị em Thúy chỉ còn cách ngày đêm cầu khẩn
trời cao. Biết em hy sinh cho mình được sống, Điển luôn xúc động khi được hỏi
về em mình. Cô cho biết, ước mơ duy nhất của mình là được sống nhưng phải sống
cùng với em mình:
"Em thấy rất thương em của mình, giá mà hai chị em được
điều trị thì tốt hơn. Ước gì Thúy cũng được đi cắt lá lách như cháu để hai chị
em được sống bên nhau". Em Đinh Thị Điển
Thúy và
Điển cách nhau đến 10 tuổi nhưng cách ăn nói và suy nghĩ của em còn già dặn hơn
chính người chị của mình. Cuối tháng này chị của Thúy sẽ phải đi truyền máu
định kỳ và Thúy cũng lại là người đưa chị đi cùng với cái lá lách ngày càng to.
Khi được hỏi nếu phải chọn giữa một trong hai người được sống thì Thúy sẽ giữ
cơ hội ấy cho mình hay cho chị? Thúy không ngần ngại nói rằng “Em sẽ nhường cho
chị sống”. Nhìn cô bé chỉ biết cho đi hơn là nhận lấy, người ta không khỏi đặt
câu hỏi rằng cho đến bao giờ em mới là người được nhận?
Câu chuyện
về chị em Điển và Thúy xin được phép dừng tại đây. Mời quý vị đóng góp ý kiến
và chia sẻ những câu chuyện có ý nghĩa với Quỳnh Chi tại email:
Quynhchi@rfa.org;
hoặc kết nối với Quỳnh Chi trên Facebook (Quynhchi RFA). Xin kính chào và hẹn
gặp lại vào kỳ tới.
2012-06-26
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét