Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

chùm thơ trầm thụy du

ở dốc ga Đà Lạt

 

 







Buổi chiều ngồi ở quán Châu
Nắng nghiêng nghiêng xuống đường tàu mờ sương
Chạm tay vào cõi vô thường     
Mới hay ta đã thầm thương một người

đêm Đức Trọng











Đêm Đức Trọng nghe câu hò Ba Lý
Tưởng bến sông xưa thao thức gọi ta về
Tiếng “ xứ nẫu’’ sao mà da diết thế
Cả giọng hò cũng nằng nặng tình quê
Cả giọng hò cũng nằng nặng phù sa
Sông Trà khúc bên bồi thương bên lở
Ơi ! Quảng Ngãi mới vừa xa đã nhớ
Xuân đã sang sao én chẳng bay về
Câu hò em mộc mạc chân quê
Câu lục bát tang tình Ba Lý
Như tiếng sóng vỗ vào hồn tri kỷ
Hò  lên em ! chừ, Ba Lý tình tang
Môi đã hồng xuân cũng vừa sang
Anh khe khẽ cầm tay em, hòa giọng
Nhắp chén rượu thức cùng đêm Đức Trọng
Và thức cùng điệu Ba Lý tình tang

Quảng Ngãi của tôi








Quảng Ngãi của tôi là đôi bờ xe nước
Vẫn quay đều trong ký ức hoang vu
Mùi mật mía đẫm trong giọng nói
Nên ngọt ngào
Khi gọi khẽ “Quê ơi!”
Húp tô don
Cắn trái ớt sim xanh
Cay xé lưỡi, để đi xa
mãi nhớ
Quảng Ngãi của tôi
Mỗi khi về bỡ ngỡ
Trước dòng sông Trà Khúc mãi hồn nhiên
Bạn bè tôi đứa Nam bộ, đứa Tây Nguyên
Mấy mươi năm gặp lại
Vẫn rặt ri giọng nẫu
Trong chuyện kể tiếng quê nghe quay quắt
Một câu hò ba lý cũng rưng rưng
Trên bước đường lang bạt tha phương
Lòng chợt ấm mỗi khi nghe tiếng “Hể!”
Chỉ một tiếng sao mà thương đến thế
Bởi biết mình đã gặp đồng hương.

dương cầm








Đêm lạnh lẽ
Dương cầm em thảng thốt
Mưa trên sông
Và gió lướt
Trên đồi
Tiếng dương cầm như ngàn lau
Xào xạc
Lặn vào đêm, anh buồn
Tím đôi môi
Em tinh khiết
Đôi bàn tay thánh nữ
Ngực trầm hương đắm một cõi ngây thơ
Tình lận đận mấy mùa trăng
Ngợp thở
Tiếng dương cầm em vọng thấu
Cơn mơ…
————–
Nguồn: internet


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét