Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

thư cho ba - nguyễn kim tiến

  

ba à!

Hôm nay ngồi viết cho ba những dòng chữ này là khi nỗi nhớ bịt kín đường về! Nỗi nhớ như những sợi tơ chằng chịt, đan xen kẽ nhau quấn lấy hồn con. Con nhớ lắm, nhớ lần đầu con gọi điện mắc cỡ thủ thỉ với ba là con đang làm thơ và hỏi ba có muốn nghe con đọc cho ba nghe không? Ba giật mình hỏi lại "Con làm thơ? Cả đời có bao giờ con làm thơ đâu sao bỗng dưng hôm nay lại làm thơ. Ba không biết gì về thơ nhưng mà con cứ đọc đi, đọc cho ba nghe đi". Con ngại ngùng đọc. Giờ thì có hết ngại ngùng, có thích thú đọc ba cũng không còn có thể nghe được nữa!

Mới đó mà con đã xa ba gần 5 năm rồi! Thời gian thật vô tình ba nhỉ! Nói là 5 năm chứ thật ra ba con mình đã xa cách nhau hơn 30 năm rồi, kể từ buổi sáng tháng 8 năm 1981 ở ngã ba đường, ngã ba từ quốc lộ 1 rẽ xuống thành phố Qui Nhơn.


Con vẫn nhớ rõ ngày ba chở con trên chiếc xe Honda 50, bỏ con xuống ở một góc đường. Dưới cái nắng tháng 8 của quê mình, mắt như mờ lệ, con đứng chờ chuyến xe bí mật chở con vào Sông Cầu để con tiếp tục cuộc hành trình của cuộc đời con. Hai cha con không dám nói gì nhiều bởi sợ trái tim mình tan vỡ, bở sợ giọng nói mình đứt quảng, hụt hơi nên chỉ nhìn nhau trong im lặng. Nhưng con luôn tin rằng cha con mình đã gửi gấm cho nhau bao điều yêu dấu! Rồi bất ngờ, một lời nhắn nhủ rất ngắn gọn
"Dù ở đâu, hoàn cảnh nào cũng phải làm người tốt nghen con" phát ra yếu ớt từ cuốn họng khô đắng của ba khi ba quay lưng rồ máy xe và mất hút ở góc đường làm con tê buốt. Chỉ có bầu trời xanh và mây trắng bồng bềnh làm nhân chứng cho giờ phút chia tay này. Chỉ có thinh không làm nhân chứng cho giờ phút chỉ còn mình con đứng lại, nước mắt lưng tròng! Còn ba, ba đã nghĩ gì trong giờ phút ấy? Ba có lo sợ cho con, kẻ ra đi? Ba có lo sợ cho ba, người ở lại?

Trong cái im lặng nặng nề bao trùm giữa cha con mình, con đã bắt gặp đôi mắt chứa chan một trời yêu thương và cả đau đớn nữa. Ba như đang cắt bỏ nắm ruột của mình, phải thế không ba? Bao nhiêu lần về thăm nhà, bao nhiêu lần nói chuyện qua điện thoại với ba, con chưa lần nào đủ can đảm để hỏi ba, hỏi xem ba nghĩ gì trong giờ phút chia tay đầy đau khổ ấy cũng như những ngày dài chờ đợi tin vui! Không dám hỏi bởi sợ trái tim không chịu nổi. Không dám tỏ bày bởi sợ lòng rưng rức khóc, phải thế không? Thành ra suốt đời là những phải chi...


Mới hôm qua đây thôi, lần đầu tiên con chia tay với con gái con khi cháu phải đi làm xa. Cháu chỉ đi làm xa có 3 tuần thôi mà lòng con đã lo lắng, nặng trĩu nhớ thương và cảm thấy căn nhà trống vắng như thế nào rồi; thử hỏi, ngày xưa, ngày mà đứa con bé bỏng chưa đủ lông, đủ cánh của ba có thể đi vào cõi chết thì ba sẽ như thế nào? Chắc lòng ba là những nát tan, có đúng vậy không?


Cái ngoái nhìn lại của con và cái quay lưng của ba đã theo con suốt 30 năm qua. Sợ gì? Sợ ai? Mà hai cha con không dám chia tay dưới ánh mặt trời! Sợ gì? Sợ ai? Mà hai cha con không dám ôm nhau, không dám khóc dù lòng muốn khóc!


Lần chia tay ấy tưởng là vĩnh viễn cha con mình không còn cơ hội gặp lại nhau. Nhưng sau 10 năm, năm 1991, con hồi hộp vô cùng khi cánh máy bay chao nghiêng trên bầu trời quê nhà còn ba chắc là thấp thỏm đứng ngồi không yên dưới đất, chờ nhìn thấy, gặp lại con giữa lòng quê hương yêu dấu!


Nhưng ba ơi! lần chia tay của tháng 12 năm 2007 mới thật sự là lần chia tay đau đớn nhất. Lần chia tay này mình vĩnh viễn xa nhau!


Nguyễn Kim Tiến

Ngày của cha 2012
------------------------
* nguồn: nthqn.org

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét