Tiếng lục đục làm tôi thức dậy, nhìn qua khung cửa, trời vẫn còn
tối, sao hôm nay người đến sau về sớm vậy nhỉ? Thường thì trời nhờ nhờ
sáng anh ấy mới về. Tôi trở mình cố dỗ lại giấc ngủ…
Tiếng lanh canh, lóc cóc lại khiến tôi tỉnh ngủ hẳn. Quái lạ, ông
này sao còn chưa ngủ mà còn làm gì vào giờ này nữa? Tôi nhìn đồng hồ mới
bốn giờ sáng. Kiểu này, ngày mai mình sẽ khó mà tỉnh táo để làm việc
được rồi. Tôi cựa quậy làm phát ra tiếng kêu của chiếc giường.
- Chị Huyền nếu không ngủ được thì qua tôi uống cà phê, tôi mời thực tình.
Ơ cái ông này hay nhỉ, nửa đêm mà mời phụ nữ qua phòng uống cà phê? Tôi im lặng không trả lời…
Tôi, đứa con gái ba mươi hai tuổi, chưa lập gia đình, không người
thân vào Nam hơn tháng nay theo lời mời của Giám đốc công ty nhân một
chuyến ông ấy ra Hà Nội công tác. Công việc của tôi, chỉ làm kế toán
phân tích dự toán cho một công trình đã đạt được một phần ba giai đoạn.
Có điều gì hơi khó hiểu mà đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra manh mối. Khi mới
vào, tôi được ông Giám đốc bố trí căn phòng mà hình như là nhà kho của
dãy nhà văn phòng chỉ với một lời phân tích ngắn gọn: “Cô ở khách sạn
cũng được nhưng có bất tiện là phải đi lại nhiều, lại nữa không tiện khi
mệt mỏi và cần nghĩ ngơi. Thôi thì cô lên trên phòng mà ở, chi phí ở
khách sạn mai kia tôi sẽ gửi đủ cho cô, coi như chi phí mà cô tiết kiệm
được”. Phải nói ông Giám đốc đưa ra phương án hay quá, tại sao không
đồng ý kia chứ? Ở được một tuần thì ông Giám đốc mời đi uống nước với
một người khách được giới thiệu là bạn học cùng khóa. Sơ bộ tôi được
nghe kể là anh ấy không vợ con vì đang làm nhà nên tạm thời không có chỗ
ở. Nếu tôi đồng ý, căn phòng sẽ được ngăn làm hai và mỗi người sẽ ở một
bên không ai đụng chạm ai. Có một chi tiết rất lý thú, tôi đi làm ban
ngày còn người đến sau (tên anh ấy là Tân nhưng tôi vẫn thích gọi là
người đến sau) thì làm ban đêm nên việc gặp mặt nhau sẽ rất ít khi xảy
ra… Tôi đồng ý, mặc dù bụng không ưng cho lắm. Thế là hôm sau tôi đi làm
về căn phòng đã được ngăn đôi. Tôi được lợi hơn vì có toilet độc lập,
chỉ hơi bất tiện là phòng tôi ở phía trong nên mỗi khi ra vào đều phải
nhìn vào “căn hộ” tuềnh toàng của người đến sau: một tấm đệm đơn đặt
trên sàn, giá sách nhỏ, một bộ âm thanh và cái ghế xếp dài, góc trong
cùng là bộ đồ pha trà và cái bếp ga mini… Tôi thầm nghĩ: con người này
độc thân mà cũng ngăn nắp đấy chứ, không thấy áo quần giăng ngang mắc
dọc là hay rồi, cái phòng bé như lỗ mũi mà bộ âm thanh thì to quá, may
mà mình chưa bị tra tấn bởi nó, chỉ có mùi thuốc lá ám là hơi làm tôi
khó chịu…
Đang miên man nghĩ về người đến sau thì tiếng nhạc cất lên dù rất
khẽ nhưng đêm yên tĩnh nên nghe rất rõ. Đây là bài Serenade của Schubert
độc tấu violin… âm thanh khẽ khàng nhưng rất chắc, bài thứ hai thì tôi
không biết, rồi Ave Maria, rồi cái chết của con thiên nga… Những giai
điệu cứ như tiến sâu vào hồn tôi và buộc tôi phải gõ cửa xin phép người
đến sau cho tôi sang để cùng nghe nhạc…
Cái ghế xếp dài được ưu tiên cho… khách, còn người đến sau thì khi
đã pha cà phê và rót cho tôi tách trà thì ngồi dựa vách cách tôi vừa đủ
để khi tôi giang tay thì không đụng được, quả là người đến sau rất thừa
lịch sự. Nghe xong đĩa nhạc tôi xin phép được nghe lại…
Bẵng đi gần một tuần, sự kiện lại lặp lại, nhưng giờ là năm giờ
sáng và đĩa nhạc khác độc tấu cello. Tiếng đàn như thổn thức, như cầu
xin một điều gì mà chưa đạt được. Và một lần nữa, tôi lại gõ cửa xin
phép được cùng nghe nhạc, lần này tôi mang theo ghế dựa từ phòng sang để
khỏi làm phiền lòng hàng xóm…
Tôi chủ động bắt chuyện vì không lý mình cứ yên lặng mãi, thì ra
người đến sau là một kỹ sư xây dựng, đang là một giám sát công trình nên
chủ yếu làm việc ban đêm và hiện cũng đang giúp cho ông bạn Giám đốc
giám sát… phụ cho công trình, vì phía tư vấn giám sát của công trình này
bắt chẹt nhiều quá mà công ty không có người đủ cứng để đối phó.
- Tôi cũng biết cô đang tìm những bất hợp lý của công trình này,
nhưng khó đấy vì tôi phát hiện công trình này từ tư vấn thiết kế, tư vấn
thẩm tra đến tư vấn giám sát đều là một ê kíp sân sau của một người và
đã thông đồng với chủ đầu tư để bắt chẹt nhà thầu. Và cái khó khăn lớn
nhất là công trình được chia nhỏ thành ba gói thầu nhưng chúng ta chỉ
trúng thầu có một gói nhỏ, hai gói còn lại chúng ta đã mua lại để thành
một gói thầu thống nhất, tai hại hơn hai nhà thầu chính của hai gói kia
cũng là sân sau của họ.
Bây giờ sự lúng túng đã chuyển hẳn về phía tôi vì toàn bộ mấu chốt
mà tôi đang tìm kiếm lại là ở đây. Thế mà cả tháng nay tôi cứ luẩn quẩn
trong mớ bòng bong mà chưa tìm ra, những thắc mắc nghi ngại vừa qua
chính tôi đã bỏ qua vì không ngờ sự việc chính của nó là các hệ thống
độc lập lại được gom làm một. Tôi nói:
- Rất cảm ơn việc anh đã nhắc nhở cho em, em sẽ cố gắng để tìm ra
những điều bất hợp lý của sự việc. Chỉ xin anh nếu có điều kiện cho phép
em được sang nghe nhạc và đàm đạo cùng anh về công việc mà cả hai chúng
ta đang theo đuổi.
- Rất sẵn lòng, cô cứ sang khi nào cô thích và có thể xem như những
gì có ở đây đều là của cô vậy. Vì mấy khi chúng ta gặp mặt nhau đâu mà
cô ngại. Nếu cô đang ở một mình thì cứ kéo chiếc đệm ra giữa phòng và
nằm ở đấy mà nghe, như thế sẽ thoải mái hơn. Tôi không có ý gì đâu, cứ
tự nhiên như nhà mình vậy, vì từ đây ra đến quán cà phê gần nhất cũng
hơn một giờ mà bất tiện hơn là phải qua chốt bảo vệ vào cái giờ không
nên qua.
- Cảm ơn về những gì anh cho phép, tôi không làm phiền lòng anh chứ?
Hai hôm sau, tôi chủ động qua nghe nhạc, cài báo thức vào một giờ
sáng cho an tâm nếu nhỡ mình ngủ quên. Phải công nhận là nằm giữa phòng
nghe nhạc không có gì thú bằng…
Mặc dù đã cẩn thận nhưng cũng có những đêm tôi ngủ quên và khi
tiếng chuông điện thoại báo thức vang lên thì tôi phát hiện người đến
sau đã nằm trên ghế xếp. Nhạc đã chuyển sang một đĩa khác từ lúc nào,
cũng may cách ứng xử của người đến sau rất tế nhị nên tôi cũng đỡ áy
náy.
Hơn tuần sau đó thì tôi lên báo với Giám đốc rằng đã làm xong chi
tiết phần mà mình phát hiện có vấn đề. Tôi sẽ tiến hành tổng hợp dữ
liệu báo cáo trong nay mai, và cũng không quên nhắc rằng nhờ có những
giúp đỡ của người đến sau nên công việc mới nhanh như vậy. Tôi nhìn thấy
một thoáng ngỡ ngàng trong khuôn mặt ông Giám đốc. Ông ấy yêu cầu tôi
về tóm tắt thật ngắn gọn các ý kiến, chủ yếu là tránh cho tôi phải trình
bày các vấn đề lặp lại một lần nữa. Ông ấy hỏi tôi chiều nay có thể dự
bữa cơm thân mật chỉ có ba người và ông sẽ nghe từ người đến sau để xem
các phát hiện có trùng khớp với nhau hay không và hai bên có bổ sung gì
cho nhau trước khi đi vào giai đoạn tổng hợp. Tôi nhất trí vì cũng cần
tí không khí lạ bởi đã lâu chỉ tự mình giam hãm trong tòa nhà công ty…
Từ chối đi hát karaoke bởi cảm thấy hơi choáng váng sau ly vang
trong bữa tiệc. Tôi về phòng trong trạng thái lâng lâng vì rượu và vì
những gì người đến sau trình bày trùng khớp với các ý kiến tôi đã nêu
ra. Tôi để nguyên trang phục và kéo chiếc đệm ra giữa phòng rồi mở nhạc.
Một bản nhạc jazz hòa tấu vang lên, cảm giác dễ chịu dần đi vào trong
tôi. Tôi lim dim thưởng thức thiếp đi tự lúc nào không biết.
Khi đĩa nhạc đã hết, vươn vai định ngồi dậy thay đĩa nhạc mới, tay
tôi chạm phải cái cằm hơi nham nhám râu. Tôi giật thót vì người đến sau
đã nằm ở tư thế cụng ngược đầu với tôi tự bao giờ…
Người đến sau dậy thay đĩa mới và ngỏ lời xin lỗi vì thấy tôi đang
lâng lâng trong tiếng nhạc nên không dám quấy rầy. Tôi nằm dịch ra sát
mé đệm và mời người đến sau nằm kế bên với lời khuyên không nên nằm trên
nền đất lạnh sau khi đã uống rượu. Người đến sau không khách sáo sau
khi hỏi nếu tôi không ngại… Và nằm sát mé bên kia của tấm đệm, hai tay
gối trên đầu. Chúng tôi bắt đầu thưởng thức tiếng hát Ngọc Anh trong đĩa
nhạc của Phú Quang.
“… Có khi giữa đêm bỗng nghe tiếng em như ngày nào bên đời ngọt ngào… tưởng như tình xưa giờ đã quay về…”.
Tiếng hát trầm khàn dìu theo tiếng đệm cello càng làm cho người
con gái như nức nở, như mong chờ trong khắc khoải… tôi xin repeat mãi bài
này… thoáng ngạc nhiên nhưng người đến sau vẫn chiều lòng…
“Sao chợt nghe xa vắng quanh đời
Sao chợt nghe hiu hắt môi cười
Tay khát vọng mỏi bao lần cố với
Nghe đời dài trên từng nẻo đường quen…” (*)
Trong tôi bỗng dưng thổn thức tự lúc nào, một rung động nhẹ thoáng
qua, nước mắt tôi tự nhiên ứa ra lăn dài trên má, đôi vai tôi rung lên.
Người đến sau quay lại và kéo người tôi đối diện rồi ôm tôi vào lòng…
Tôi thức dậy và nhận ra mình đang gối đầu trên cánh tay tê dại của
anh. Tôi quàng ôm anh trong giấc ngủ. Tiếng hát Ngọc Anh vẫn vang đều
với tiếng cello dìu dặt, cảm giác yên bình khi nhận thấy mình và người
đến sau vẫn còn nguyên áo quần… một mùi chua chua, khăm khẳm bỗng dưng
xộc vào mũi. Mùi đàn ông mà sách báo thường nói là thế này ư? Mà tại
sao mình lại có hành động như thế này được chứ? Không thể tự giải thích
và thế là tự dưng thấy xấu hổ. Tôi vùng dậy và lao về phòng mình, nằm
trùm kín chăn…
Không biết mình đã nằm như thế bao lâu, bên kia đã chuyển nhạc sang
bài mới, cũng với giọng ca Ngọc Anh, cho đến khi không còn nghe tiếng
nhạc, tôi làm vệ sinh cá nhân, thay trang phục rồi đi ra, thì ra người
đến sau đã rời phòng từ lúc nào…
Một tuần lễ tiếp theo, với những công việc bề bộn, những buổi tối
mệt nhoài vì tôi cố làm thêm, về đến phòng tôi chỉ biết lăn ra ngủ. Rồi
tuần kế tiếp, công việc nhẹ nhàng hơn vì chờ Giám đốc bố trí buổi bảo
vệ, trong thời gian này tôi chỉ có nhiệm vụ giải thích cho đội ngũ kế
toán công ty và ban quản lý công trình… Những lúc rảnh rỗi tôi về phòng
đọc sách, phát hiện rằng người đến sau không về phòng, lạ nhỉ thế người
ta sẽ nghỉ ở đâu, nhà thì chắc chắn chưa xong rồi? Tuy thế nhưng tôi
không dám liều qua phòng nằm nghe nhạc. Một tuần vô vị chậm chạp trôi
qua, có những đêm chợt thức, lắng nghe phòng ngoài mong chờ tiếng nhạc
hoặc tiếng động nhưng vẫn lặng không…
…
Ngày mai tôi sẽ bay về Hà Nội, mọi việc đã hoàn thành như mong muốn
của mọi người nếu không gọi là thắng lớn. Sáng nay, tôi được Giám đốc
bố trí xe và đi chơi tùy thích. Sau khi dạo vài vòng quanh các phố lớn,
tôi hỏi anh lái xe có số điện thoại của người đến sau không? Tôi nhờ gọi
xem đang ở đâu để đến thăm và cảm ơn. Đến nơi, tôi nhận ra căn biệt thự
đang xây dở, cũng hơi nhỏ nhưng được vườn cây khá rộng trong con hẻm
yên tĩnh. Người đến sau hồ hởi bắt tay tôi. Anh đưa tôi đi thăm một
vòng, giới thiệu cơ ngơi cũng như ý tưởng thiết kế ngôi nhà. Nghe xong
tôi hỏi anh:
- Sao lâu nay không thấy anh về phòng, hay anh chuyển chỗ ở rồi?
- Vâng tôi đã... (một thoáng ngượng ngùng trên nét mặt của người đến
sau). Ngày mai chị Huyền về Bắc rồi, không biết đến bao giờ tôi mới có
thể gặp lại, hay là chị thích gì, ăn uống, tham quan hay du lịch quanh
thành phố tôi xin làm hướng đạo theo mọi yêu cầu của chị.
Nói rồi anh quay sang bảo anh lái xe mang xe về cất kèm theo cái
hứa hẹn là cho lái xe thoải mái nguyên ngày, có ai hỏi thì cứ bảo theo
yêu cầu của anh.
- Xét ra anh oai thật, mà có chắc là anh chiều theo ý của em không?
- Tôi đã hứa rồi mà.
- Em muốn được nghe nhạc cùng anh, lâu rồi chưa được nghe, nhớ lắm.
Có lẽ em phải sắm một bộ như của anh, nghiện mất rồi, anh có thể giới
thiệu cho em được không?
Người đến sau bỗng dưng ngượng ngùng, khuôn mặt từ tái chuyển sang
đỏ ửng, rồi lại tái đi làm tôi thoáng hối hận vì có thể lời nói của mình
làm chạm tự ái của người đến sau. Nhưng rồi người đến sau cũng thốt
lên, bảo tôi đi theo.
Băng qua các đống ngổn ngang của công trình và dừng lại trước cửa
phòng, mở cửa và mời tôi vào… Thật ngạc nhiên vì tôi đang đứng trong
phòng của mình, nói đúng hơn là bản copy vì bên phải là bức tường có vẽ
một khung cửa kính chứ không phải là cửa thật và không thấy các vật dụng
cá nhân của tôi.
- Căn phòng này tôi đã hoàn thiện hôm chúng ta dùng cơm, và cũng thật đúng lúc.
Người đến sau vừa nói vừa kéo chiếc ghế xếp ra giữa phòng mời tôi
ngồi và bật nhạc rồi kéo ghế ngồi gần bên tôi… Một bản độc tấu guitar tôi
thường nghe ở các quán cà phê nhưng không biết tên. Hình như bộ âm
thanh này không hay bằng bộ đang ở trong phòng tôi, nghe hết bài tôi nói
lại nhận xét của mình và hỏi xem có đĩa nhạc Phú Quang. Người đến sau
chỉ gật đầu đồng tình và hỏi:
- Ai hát, Ngọc Anh hay ta thử nghe đĩa tổng hợp nhé?
Nhiều giọng hát được cất lên nhưng khi Ngọc Anh cất lên thì sự bàng
hoàng trong tôi bỗng dưng trổi dậy, tôi đấy ư? Hay là tâm trạng của
tôi trong những ngày qua là thế? Bài hát cứ như là của riêng mình; tôi
nhờ repeat mãi lại bài này. Tôi đề nghị cất ghế, thay vào đó là kéo đệm
ra giữa phòng cùng anh nằm nghe nhạc. Thoáng nghi ngại trên nét mặt của
người đến sau nhưng anh vẫn làm theo yêu cầu của tôi.
“… Chỉ còn hơi ấm mối tình đau
Em đi có đôi lần nhìn lại
Chỉ còn em còn em
Im lặng đến tê người…” (**)
Lại hơn một lần tôi bị những giằng xé bởi giọng ca Ngọc Anh, có thể
nào tâm trạng này sẽ tiếp tục xảy ra khi tôi về lại Hà Nội? Tôi đứa con
gái mồ côi và đã vượt lên số phận để có được như ngày hôm nay? Những
tưởng tôi đã chai lỳ với những gì mình gán là mơ ước hão huyền, tôi sẽ
như thế nào trong những ngày sắp tới? Không thể đè nén những tủi phận,
bỗng dưng tôi bật khóc…
Anh quay sang ôm đôi vai nhỏ của tôi. Bàn tay đưa lên vén những sợi
tóc lòa xòa che khuôn mặt, anh đặt đôi môi lên đôi mắt đẫm lệ của tôi.
Cảm giác sững sờ chợt đến và sau đó tôi rơi vào cảm giác mất tự chủ,
không thể sai khiến được cảm xúc của mình. Tôi đón nhận nụ hôn đầu đời e
ấp, ngượng ngùng và dào dạt hạnh phúc.
Tiếng chuông điện thoại đưa tôi về với thực tại. Tôi loáng thoáng
nghe và hiểu rằng người đến sau đang nói chuyện với ông Giám đốc. Tôi
chỉ biết dúi đầu vào ngực của người đến sau, mùi chua chua hơi khăm khẳm
lại xộc vào mũi…
- Em đẹp quá! Cho anh ngắm em nhé?
Tiếng của người đến sau thầm thĩ bên tai... Từng phần cơ thể dần hé lộ, tôi co dúm người che dấu sự thẹn thùng…
…
Sáu tháng trôi qua, chúng tôi không một lần gặp mặt, không một lần
điện thoại hỏi thăm, nhưng nỗi nhớ cứ lớn dần lên theo năm tháng.
Đột nhiên, anh gọi điện cho tôi, ngỏ ý muốn cưới tôi làm vợ.
Tôi biết phải xử sự và trả lời cho anh thế nào đây? Các bạn tư vấn cho tôi nhé!
* Chuyện bình thường số 7, sáng tác Phú Quang
** Lang thang – thơ Phạm thị Ngọc Liên, nhạc Phú Quang
----------------------
* nguồn: xunau.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét