Giá như
An Dương nghe Cao Lão
luận bàn
Đâu dễ cơ đồ bỗng
chốc rã tan
Giá như
Mỵ Châu nghĩ suy tỉnh
táo
Đâu bi thảm một đời
Ái nữ - Phụ vương
Mưu mô thủ đoạn
chẳng lường
Thân hòa - giao hảo
Con kẻ thù lại cho ở rể
Bí hiểm nội thành
Ngóc ngách Cổ Loa
Nỏ thần với Trọng
Thủy chẳng lạ xa
Về thăm cha
Con trai Triệu Đà
thực thi nhiệm vụ
Cắt tình phu phụ
Nối những mưu toan…
Quân giặc đã tràn
An Dương Vương
Vẫn chủ quan
“Chúng mày - không - sợ
- nỏ?”
Giật mình thấy rõ
Ối thôi, chẳng kịp
nữa rồi!
Vó ngựa kinh hoàng
Vẫn nghĩ chốn xa xôi
Lông ngỗng rắc đường
Mong lứa đôi hội ngộ
Mỵ Châu tin yêu hóa
nên khờ khạo
Chỉ lối cho chồng
Hay dẫn giặc tận nơi!
Mộ Dạ chắn đường
Mờ mịt biển khơi
Rùa Vàng hiện lên:
“Giặc ngồi sau vua
đó!”
Phụ hoàng tuốt
gươm, Mỵ Châu vội tỏ:
“Thân con thành cát
bụi nếu phản nước hại nhà
Bằng một lòng trung
hiếu thiết tha
Mà bị oan sẽ hóa nên
châu ngọc…”
Thăm thẳm cửa Hiền
Ai than ai khóc
Ai gặp ai để hận thù
trách móc
Ôm xác Mỵ Châu
Trọng Thủy tả tơi
lòng
Về Loa Thành an táng
vợ xong
Quá đớn đau còn mong
chi “đại cuộc”
Tận giếng sâu một đời
kết thúc
Bá quyền – hạnh phúc
Sao thể đi đôi
Trời Diễn Châu mây
lững lờ trôi
Núi Mộ Dạ ngàn thông
vi vút
Biển Cửa Hiền xanh
trong hun hút
Đền Cuông, Hạc trắng
đến từ đâu…!
--------------------------
* nguồn: vanchuongviet.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét