cây đinh
Đôi bờ sông sâu
Ai qua cầu
Thương cây đinh vô danh âm thầm ghép ván?
Xem tranh khen tài người vẽ
Ai nhớ cây đinh nhỏ nhoi lặng lẽ
Ghép tranh treo tiếp nhận mặt trời?
Có cây đinh qua tay quỷ dữ
Treo đời Thánh Nhân lên thập tự
Lại được tôn thờ cùng với Thánh Nhân!
Giữa đôi bờ vô danh - thần tượng
Xin đóng đinh đời treo nửa câu thơ.
ngã ba
Ngã ba sông hay ngã ba lòng
Lần cuối xa quê qua đò Ba Bến
Chuyến cuối sang ngang dòng định mệnh
Ai tiễn đưa, ai đứng khóc ven bờ?
Lưu lạc chợ đời đêm phố lạ nằm mơ
Giương cánh buồm trăng ngược nguồn sông quê mẹ
Thương thuyền giấy về đâu thời thơ trẻ
Nhớ tóc xưa buồn ai gội bến hoàng hôn
Khách thập phương mười năm bụi vương hồn
Thơ về hành hương qua đò Ba Bến
Mỏi rụng tay chèo bờ xưa chưa thấy đến
Núi sương mờ ai đợi dáng bồng con
Mười năm vịn cửa dấu tay mòn
Cha đứng nhìn ngõ khuya xào xạc gió
Thắp mười năm chân tàn hương còn đó
Đếm từng đêm nguyện cầu mẹ khóc nhớ con xa
Ta mười năm sâu mắt ngóng quê nhà
Qua ngã ba sông rời đò Ba Bến
Gặp ngã ba đời liều đi thử đến
Trước ngã ba lòng quay quắt nhớ mong.
răng
Quanh sân gạch ai cùng ai đuổi bắt
Vấp ánh trăng tuổi thơ ngã lăn cù
Răng sún cười chân mây xa lắc
Hương ổi hoài thơm ngọt góc vườn thu
Xưa răng sữa dại khờ đau vú mẹ
Giọt ca dao nhỏ máu thắm nuôi hồn
Táo cành cao em gọi mời leo té
Vườn địa đàng nay gãy chiếc răng khôn
Thương nội quê nghèo móm mém nhai ngô
Ngày giáp hạt cháo cơm nhường con cháu
Ta lưu lạc xứ người gặm bánh mì khô
Cắn phải nỗi buồn chân răng rươm rướm máu
Rừng chưa kịp xanh mùa thu vội đến
Kỷ niệm hóa răng nanh hoang thú xé hồn ta
Hiên mưa xưa ai đứng cười răng khểnh
Cuối trời còn hiu hắt nắng môi hoa.
huế 10 năm xa
Mười năm xa trăm mùa trăng vỡ
Hương giang trôi tóc nữ sinh buồn
Về vườn xưa thềm rêu mai nở
Mơ môi gần đêm Huế chớm xuân
Lụa thơm bay chiều xưa qua phố
Nón trăng nghiêng thơ rớt ven cầu
Tuổi ngu ngơ lần đầu biết khổ
Giọt đàn trầm rụng mắt em sâu
Mắt em sâu mười đông xa Huế
Ta về tìm chút nắng xuân hanh
Nhánh sứ già rung rinh tiếng sẻ
Thành Nội chiều thoi thóp rêu xanh
Lăng tình đầu em xây đá nhớ
Thơ gọi mùa thông réo hồn thiêng
Thiên An chào người xưa ngờ ngợ
Ta lên đồi đợi Huế ra giêng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét