hai
Như một người mộng du, gã lê
bước về khu tập thể sau khi đã dốc hết tiền túi trả bữa ăn sáng đãi cô gái
điếm. Cô chia tay anh vội vã sau lời hẹn “chừng nào thích, anh cứ tìm em ở
gốc cây hôm trước, hỏi cô Tình…”. rồi tặng
gã một nụ cười nhoẻn khi chiếc xích lô chở cô mất hút trên phố. Gã bỗng cháy
lên thèm khát được trở về ngay căn phòng nhỏ của gã, hít
thở không khí quen thuộc, làm những việc quen thuộc, lấy lại thăng bằng
cho bản thân mà chỉ sau một ngày ông cảnh sát và cô gái làm tiền đã làm nó ngả
nghiêng khiến gã phải run lên tự hỏi: "ta
là ta hay ta là ai?”
Ông già gác dan nhà tập thể nơi
gã có căn phòng nhỏ lầu 3 ngước lên nhìn rồi lại cúi
xuống cuốn vở nhàu nát. Sao lạ thế nhỉ? Ông ta bỗng dưng có cái nhìn đầy nghi
hoặc và khinh rẻ. Phải rồi, chắc ông đã được báo gã phạm tội. Gã nghĩ thế rồi len lén đi qua mấy người đang
ngồi chờ trên ghế dài kê sát tường.
Một gã to béo lạ mặt, bụng
phưỡn, một bà già tóc bạc phơ có chiếc mũi khoằm tận miệng, một cô gái phấn son
lòe loẹt… ai trong đó có thể là người của cảnh sát cử tới theo dõi gã? Gã bước
vội lên cầu thang, tim đập thình thịch, cố không ngoái lại khỏi gây nghi ngờ.
Khi cửa đóng lại, căn phòng bày ra vẻ quen thuộc hàng ngày, gã mới thở ra nhẹ
nhõm, sung sướng và an toàn được trở về nếp sống thường nhật đã hằn thành kênh
rãnh trong đó dù chỉ gồm toàn việc vặt như đun ấm nước, rửa tách chén, xếp
dọn mặt bàn ngổn ngang giấy tờ…
Thế rồi bỗng có điều gì đó làm
gã sững sờ. Chồng bản thảo cuốn tiểu thuyết đang dịch bị đảo lộn số trang không
đúng như gã đã xếp, kệ sách bị bới tung, một đầu màn mắc trên chiếc giường đã
rơi xuống kéo theo chiếc đinh đóng tường,
đôi giày há mõm vốn nằm trong gậm giường giờ chỏng chơ mỗi nơi một chiếc…
“Cảnh sát đã khám nhà…” - ý nghĩ buồn rầu chạy qua đầu
khiến gã mệt mỏi ghê gớm. Không, chẳng còn hơi sức đâu lôi chồng bản dịch hí
hoáy viết như mọi ngày vào giờ này buổi sáng. Tuy thế gã vẫn giữ thói quen ngồi
bàn giở ra cuốn sổ chép đầy những bài thơ gã làm trong cái phòng nhỏ ốc đảo
treo lơ lửng trên thành phố
náo nhiệt này.
Không như những người khác, thơ
gã không phải là phương tiện để biện giải, trình diễn mình, nó là một thế giới
rất riêng, trong đó mỗi dòng mỗi chữ đều như một thực thể sống chỉ phát lộ cho
riêng gã cái kỳ bí, ẩn chứa bên trong nó. Gã làm thơ như một nhu cầu vượt thoát
khỏi đời sống, trốn lánh sang cõi khác, hiện hữu thứ hai của gã, ở
đó không có những gương mặt
băng lạnh, không có những phiền tạp hàng ngày, ở đó chỉ có gã và thế giới chữ
nghĩa gã tạo ra. Thật xấu hổ chết được nếu những bài thơ này lọt vào tay người
khác. Ấy thế mà không nghi ngờ gì
nữa, những dấu vết trên cuốn sổ mách bảo chắc chắn rằng một người nào đó đã
cầm nó lên, giở nó ra và đọc không sót một bài thơ. Gã bỗng choáng váng và nóng
rực như lên cơn sốt.
Trời đất, bao năm nay gã đã
khép kín lối sống, không quan hệ, không bon chen, không nhờ cậy, không làm tổn
hại bất kỳ ai, vậy mà một cuốn sổ rất riêng gã cũng không được phép có, vẫn bị
người ta xói mắt vào sao?
Gã nhớ ra trong suốt cả buổi sáng xét hỏi, lão
cảnh sát không hề đả động tới cuốn sổ, cái lão quan tâm vẫn là “tiếng động trong đêm” gã đã nghe
thấy, vậy những bài thơ vô hại này dính dáng
gì tới lão mà cũng bị giở tung lên thế này? Gã chán ngán vứt vào góc bàn, cảm giác ngột ngạt chợt đến làm gã nhoài người mở tung
cửa sổ.
Trên ban công trước mặt, một
người đàn bà đang phơi quần áo chợt ngước mắt lên nhìn gã.
“Nhưng một ngày đã đi rồi và
cửa sổ bên kia có một gia đình đang hóng mát.
Người vợ bế con và người
chồng che mồm ngáp.
Người vợ nghĩ về các món ăn
chiều.
Người chồng nghĩ tới
trận đá banh tối nay tivi sẽ chiếu.
Đứa bé và tôi nhìn
nhau và không nghĩ g…”.
Người đàn bà bên kia cửa sổ đi
vào thơ gã trong một bài lâu lắm rồi khi gã mở cửa sổ và bắt gặp hình ảnh trong
cõi nhân sinh như thế. Gã không quen biết gia đình đó, họ làm ở đâu,
tên tuổi gì gã cũng mù tịt, chỉ biết khi dọn về đây, gã đã thấy họ ở đó, ngày ngày chở nhau đi làm
trên xe máy, đứa bé gửi nhà trẻ kế bên, buổi chiều trở về, người chồng bế con hóng mát dưới sân
nhà tập thể, người vợ lúi húi nấu nướng trên mấy cái bếp dầu đặt ngoài ban
công che chắn bằng những tấm tôn ám khói.
Một gia đình như mọi gia
đình, gã thường tự nhủ thế mỗi khi mở cửa sổ nhìn thấy
hình ảnh sum họp của căn phòng đối diện. Đứa con
rồi sẽ lớn, những tiện nghi rồi sẽ sắm và đứa con khác lại ra đời, cái vòng đời muôn thủa ấy quả thực không gây cho gã một tò
mò, chú ý nào.
Vậy nhưng sáng nay chẳng hiểu
sao người vợ ở nhà và nhìn gã chăm chú. Không, chị ta chắc chắn không thể là
người ông cảnh sát cử theo dõi gã. Ngược lại nụ cười tươi và đôi mắt sáng rực
gửi sang làm dâng lên trong gã tình cảm thân thiện. Lần đầu tiên từ mấy năm
nay, gã trố mắt nhìn cô vợ anh hàng xóm. Mái tóc dài thường ngày cuộn tròn trên đỉnh đầu lộ
cái cổ thon mảnh trắng ngần, vẻ óng ả toát lên từ cánh mũi cao, cái miệng rất tươi và
đôi cánh tay trần mập mạp.
Dây quần áo phơi xong,
người đàn bà quay vào khép cửa, gã vẫn ngây ra ngớ ngẩn.
Sự lạ xảy ra khi gã dùng dằng mãi bên cửa sổ, đăm đăm nhìn bên kia cho tới lúc hiểu rằng người đàn bà bận bịu việc gì đó không
trở ra nữa gã mới vào nằm vật ra giường, đầu vẫn
chưa dứt khỏi đôi mắt sáng rực và nụ cười tươi của chị hàng xóm.
Gã cứ nằm như thế, mắt trừng trừng nhìn đỉnh màn và sẽ
ngủ thiếp nếu không có tiếng gõ cửa dồn dập làm gã nhỏm phắt dậy.
“Cảnh sát?”, chắc vậy, lúng
túng mãi gã mới xỏ được chân vào đôi dép, và hấp tấp mở cửa.
– Chào anh, tôi vào được chứ?
Lão gác dan không chờ trả
lời, gạt gã ra, xăm xăm bước vào nhìn quanh quất, thò cả đầu vào buồng tắm như muốn nhìn cái gì đó.
- Bác cần gì?
-À… không, lâu lâu rảnh rỗi
lên thăm thôi.
Đôi mắt lão đảo quanh rồi cụp
xuống rất nhanh che giấu câu nói dối vụng về. Lão vốn là thủ trưởng cơ quan nào đó, hưu từ lâu, sống với
bà vợ ốm yếu và chắc thời đương chức lão sống quá “nhân ái” nên khi rời ghế ra
chẳng còn ma nào lui tới. Lão khoe lão có tới ba cái bằng đại học, am hiểu rất
nhiều lĩnh vực, thế nhưng ai cũng thấy làm gác dan là thích hợp với lão hơn cả.
Chỉ một tuần sau khi nhận việc, lão đã biến ngôi nhà tập thể thành một “pháo
đài”, mọi sự
ra vào phải kiểm tra chặt chẽ, mọi biến động bất cứ trong căn hộ nào đều phải
để mắt tới.
Ngày… giờ, căn hộ số… có hai
người đàn ông và một người đàn bà tới thăm (kèm theo nhận dạng). Ông X ở tầng
Y cùng con trai đã khiêng lên phòng một cái hòm không rõ
bên trong đựng gì, vào hồi… Trưa nay, bà L đã
xách về hai con gà trống và một con gà mái (lưu ý: nhà bà hôm nay không phải
ngày giỗ…
Cuốn sổ dày cộp, ghi bằng nét
chữ rất nắn nót lão cất trong ngăn kéo riêng ngay
tới vợ cũng không được mó tới.
“Ông lão nhà tôi rõ thân làm
tội đời, suốt một thời cán bộ đã
bù đầu bù tai “vác tù và hàng tổng", nghỉ hưu rồi cũng yên cho đâu, cả
ngày cả đêm cứ sùng sục hết “đi nắm tình hình" rồi lại “hội ý tổ trưởng dân
phố…”.
Mỗi lần bà vợ gầy đét của lão ca cẩm một cách rất tự hào như
thế, gã lại cười thầm. Lão này thuộc loại người chỉ sống được bằng máu… quyền
lực. Quả thực sau ngày về hưu mất chức Giám đốc, lão ốm liệt giường, thế rồi
cái chức gác dan tiêm vào máu lão tí ti vitamin “quyền lực”, lập tức như cái
máy được nạp điện,
lão nhỏm dậy, bệ vệ ngồi tại chiếc bàn trấn
ngay cửa ra vào, đưa cặp mắt xoi mói dõi vào người qua kẻ lại.
Thật vô phúc cho những ai về
muộn sau mười giờ tối, lão
cứ mặc cho gọi mỏi miệng, rồi còn hạch hỏi chán chê lão mới chịu lạch xạch mở khóa cho vào.
– Có trà ngon pha ấm uống chơi.
Lão cười khà khà, không chờ gã
mời, cứ tự nhiên kéo ghế, đảo cặp mắt rắn ráo khắp bốn xung quanh.
Câu hỏi đột ngột làm gã giật thót. Lão hỏi vì tò mò, tọc mạch hay do ủy nhiệm của cảnh sát? Gã bỗng sôi lên ý muốn quẳng
cái thân hình nhỏ thó có khuôn mặt choắt cheo, đôi mắt đùng đục của lão qua cửa sổ.
– - Tôi… tôi thiết tưởng điều đó có liên quan
gì tới bác?
– À… lão cười xòa, nhân
tiện hỏi cho biết vậy chứ đường đi nước bước anh thế nào… người ta nắm hết cả rồi.
Lão nháy mắt như nhắc gã phải
tự hiểu “người ta” là ai.
- Anh yên tâm.
Nếu ai hỏi han gì về anh tôi sẽ trả lời rất tốt. Này nhé anh vốn gia đình dòng
dõi cán bộ cách mạng, họ hàng không có ai ngụy quân ngụy quyền, không dính líu tới người nước
ngoài, không mua bán mánh mung, tuy không nằm trong biên chế nhà nước nhưng vẫn
làm hợp đồng cho nhà xuất bản, không tụ tập nhậu nhẹt chửi bới chế độ…
- Mà này… sống theo kiểu ẩn dật
như anh cũng dễ bị tình nghi lắm đấy nhá. Tại sao
bằng ngần này tuổi đầu vẫn chưa vợ? Tại sao không trai gái bồ bịch? Tại sao
không giao du, gặp gỡ bạn bè? Mọi người thế cả sao anh lại không? Có chuyện
gì phải che giấu? Hay anh hoạt động… phản động?
[kỳ 4]
Lão dừng phắt thấy mình quá đà, rồi để
chữa lại, lão cố rặn ra nụ cười:
- Ôi chà… nói chơi cho vui. Anh nổi
tiếng hiền lành, cả khu nhà này ai chả biết.
Gã cố nghĩ xem những lời lão
nói có dính dáng gì tới điều ông cảnh sát hỏi gã bữa trước không? Vậy nhưng
những lời trâng tráo đến trắng trợn lão đang ném vào mặt gã làm cơn giận nổi
lên mỗi lúc làm mờ cả đầu óc. Thế rồi bỗng có cái gì đó làm lão ngây đơ, trố
mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Và tới lượt gã, cũng im bặt tim đập mạnh, ngơ ngẩn.
Hóa người đàn bà trẻ mới xuất hiện ở bao
lơn bên kia. Lần này chị ta mặc mỗi áo lót lụa mỏng làm căng khuôn ngực đồ sộ,
để trần đôi cánh tay dang lên ngang đầu trong tư thế hết sức mời gọi. Lão gác
dan đã trợn đến rách khóe mắt vẫn không cưỡng được ma lực làm tay chân run đây
đẩy, nhổm cả người lên, lập cập bước tới nhô đầu ra ngoài cửa
sổ. Người đàn bà chợt nhìn sang và thật bất ngờ, chị ta nhổ một bãi nước
bọt rồi nguây nguẩy quay vào. Gã phá ra cười:
- Ha ha… ha ha…
- Cười cái gì? Có cái gì phải
cười?
Lão gác dan nổi giận đùng đùng cứ như
chính gã chứ không phải chị kia đã nhổ bọt vào mặt lão.
- Anh phải biết, bất kỳ chuyện gì xảy ra
ta cũng phải xem xét và nắm vững. Như cái con mẹ kia, sao đang giờ hành chính
lại ở nhà chải chuốt, õng ẹo thế kia?
Gã cố nén cơn cười phát sặc:
- Nhưng chị ta ở khu nhà bên kia, có nằm
trong phạm vi quản lý của bác đâu?
Lão gác dan trợn mắt:
- Không nằm trong phạm vi quản lý của tôi
nhưng cũng vẫn nằm trong khu phố ta. Tinh thần làm chủ của anh để đâu?
Gã cười cười:
- Không biết chị ta làm ở đâu nhỉ?
- Làm ở đâu anh hỏi làm gì?
-À… Hỏi chơi cho biết vậy thôi.
Người đâu nom… sướng con mắt.
Lão gác dan nghiêm mặt:
- Người ta có chồng có con rồi đấy. Đừng
có mà tơ tưởng.
Lão đã mang trở lại mặt nạ đạo đức thường
ngày, cao giọng mắng mỏ những gã trai lơ thích rủ rê cám dỗ đàn bà có chồng
khiến gã đâm ngờ ngày xưa trong lúc lão mải mê đấu đá hẳn một gã trai lơ nào đó
thừa cơ “hối lộ” lão một cặp sừng cũng nên. Ý nghĩ đó chợt tan biến khi
thân hình khô đét của bà vợ xuất hiện ngoài cửa phòng, the thé gọi lão
xuống nhà.
Suốt ngày hôm đó gã chẳng dịch được chữ
nào mặc dù theo đúng kế hoạch, hàng ngày phải được ít nhất 10 trang mới
kịp giao bản thảo cho nhà xuất bản. Gã cứ nằm bẹp ở giường, cố cắt
nghĩa tâm trạng bải hoải, chán chường đang dìm gã xuống đáy sâu của
tuyệt vọng. Hóa ra kể từ lúc xe cảnh sát rú còi đưa gã đi, cuộc sống gã không
chỉ trục trặc mà dường như đã ngoặt sang lối khác, chẳng biết tới đâu, nhưng
nhất định không còn trên đường cũ. Gã bắt đầu nhận ra nhan nhản sự vô lý trong
đời sống của gã. Làm những bài thơ “xếp xó” ấy làm gì nhỉ? Dốc sức dịch hết
cuốn này sang cuốn khác phải chăng chỉ nhằm kiếm ít tiền duy trì một mức sống
còm cõi như hiện nay? Vậy mà nào đã được yên, “anh nên thành thực khai báo,
đó là lối thoát tốt nhất cho anh”, câu nói của lão cảnh sát lại đâm nhói vào
tim. Ta có tội gì nhỉ? Phải chăng không nhớ được “tiếng động nhà dưới” trong
cái đêm khốn nạn ấy là phạm tội?
Gã nghiến răng ngồi dậy trong bóng tối lúc
này đã tràn ngập căn phòng. Tiếng chuột chí chóe trong góc bếp làm gã
nhớ ra cả ngày không động tới nồi cơm. Gạo đã hết từ hôm qua, nhưng trong chạn
còn sót lại gói mì ăn liền. Thế rồi khi gã gượng dậy lảo đảo bước vào bếp,
hình ảnh trong căn buồng đối diện nhìn được qua cửa sổ làm gã sững
lại. Bên dưới ngọn đèn rực rỡ giữa nhà là chiếc bàn ăn bày đầy bát đĩa. Người
chồng ngồi khuất trong, đứa bé chừng hơn hai tuổi nhoài người trên ghế, với
tay đòi gì đó, người vợ mặc váy ngủ ngồi ngoài cùng, co một chân lên ghế bày ra
trong mắt gã màu da trắng nõn và những đường nét uốn lượn đầy hấp dẫn của cặp
đùi. Gã bỏ luôn ý định bật đèn, cứ đứng trong bóng tối bên cửa sổ, xấu hổ và tự
khinh mình đến ứa nước mắt cũng không dứt nổi cái nhìn khỏi thân hình người đàn
bà đang nổi rõ từng đường nét dưới ánh đèn.
Gã đứng bất động như thế tới lúc bữa cơm
bên kia đã xong, người chồng bế con ra ngồi bàn nước, chị vợ bưng mâm bát đi
khuất vào trong, gã mới mò mẫm trở về giường, nằm vật ra và tự chửi mình: "đồ
vô liêm sỉ”. Nhưng khi nhắm mắt gã lại thấy hiện ra đôi chân trần trắng
muốt.
Thế rồi trong bóng tối ngày càng dày đặc
gã đành phó mặc trí tưởng tượng lôi kéo đi trong cái thế giới mà gã có thể sắp
xếp, an bài mọi việc với quyền uy tối thượng của thượng đế. Đúng thế, một chiếc
TOYOTA đời mới,
có máy lạnh đưa gã lướt qua các đường phố và đỗ lại trước cửa ngôi nhà bên kia.
Gã lái xe nhảy xuống mở cửa và khom lưng, nịnh bợ:
- Xin mời ông Giám
đốc…
Gã xách chiếc cặp oai vệ bước xuống trong
bộ comlê xám cắt sát người. Chiếc cầu thang có tay vịn xoắn ốc đưa gã lên cao
theo đường cong quanh co, lượn lờ. Phòng ấy đây rồi, tay gã ấn nút chuông. Có
tiếng lách cách mở khóa, cánh cửa hé ra, người chồng bế đứa bé nhìn gã, reo lên
mừng rỡ:
- Chào thủ trưởng, mời
thủ trưởng vào chơi…
Rồi anh ta quay vào gọi rối rít:
- Em ơi, ông giám đốc
tới…
Cái bàn ăn ấy đây, ngọn đèn trên trần vẫn
tỏa xuống ánh sáng rực rỡ. Gã ngồi oai vệ ở xa lông, đặt cái cặp bên cạnh và
ngước mắt chờ đợi. Người đàn bà từ trong bếp bước ra, đôi chân trần
trắng muốt lướt nhẹ trên nền gạch hoa màu hồng. Mắt bừng sáng, mái tóc dài
buông xõa, nàng nở một nụ cười tuyệt diệu:
- Thủ trưởng tới chơi…
Gã rút trong túi gói 555, mời người chồng:
- Tối nay phòng giám đốc
có chiếu video phim Hồng Kông, tôi đưa xe đến mời mọi người đi coi.
Nàng liếc gã với cái nhìn đồng lõa rồi lắc
đầu:
- Thôi để anh ấy bế con
đi xem, em ở nhà… có câu chuyện muốn trình bày với thủ trưởng.
Gã không rời mắt khỏi cái miệng ướt của
nàng gật gật:
- Vậy được, anh đưa cháu đi đi, xe đang chờ ở dưới.
Khi cánh cửa khép lại chỉ còn gã với người
đàn bà đang bốc cháy như một ngon lửa Liêu Trai, gã quỳ xuống nền gạch hoa ôm
lấy đôi chân trần và rồi khi mọi nỗ lực của gã đã cạn kiệt, gã ngã xuống khuôn ngực nàng và nhận ra một gương mặt quen thuộc, một giọng nói quen thuộc
của cô gái làm tiền có cái tên là Tình:
- Kìa… sao anh lại khóc?
Tưởng tượng vụt tắt như ngọn đèn cạn dầu,
cảm giác ê chề dính nhớp khắp thân thể, cố quên đi mọi
sự, gã trầm mình vào giấc ngủ…
(còn tiếp)
_______________
* nguồn: blog nhattuan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét