Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

chùm thơ - nguyễn nhựt hùng













tranh: bùi xuân phái

cơn mưa của ngày hôm qua

Mưa về ngõ tắm mùa bên ngách phố
Cởi tháng Tư giặt giũ trước hiên nhà
Tầng tầng lá khỏa thân màu xanh mướt
Tôi thả đời trong tiếng gọi loang xa

Lời gió ướt gầy trong thinh không vắng
Rỉ rả tôi bện kí ức cho mình
Mưa neo lại lòng tôi vừa héo nắng
Và chạy dài trong nỗi nhớ hồi sinh

Tôi tặng em cái yêu vừa bị dột
Để nhân gian đôi lúc cũng chạnh lòng
Trong hơi thở có gì ngoài vị đắng
Có những gì hay chỉ lại là không?

Dắt tôi đi để mình là diệp lục
Sáng ngày qua mưa đã ghé thăm rồi
Em trong phố tôi nhận về toàn trắng
Phải em là mưa dĩ vãng xa xôi.

22.04.2012

tiếng mẹ

Chiều chảy vào nắng màu bọc đô
mặt trời tháng Ba bất chợt nóng nảy
Mẹ ngồi trước thời gian tan chảy
tiếng phố sôi dài kéo qua Mẹ những điểm ảnh âm mờ

Những câu chuyện ru ngoan trên tay
đã bạc mờ bạc mờ và nhăn nhúm vết mùa đã từng đọng lại
cổ tích đồi mồi

Ngày cỏ may kí ức
loang về Mẹ, về con những dấu chân chạy nhảy
tiếng biển xa nuôi nấng giấc mơ hải âu
con bay vào đời bằng đôi cánh Mẹ

Lòng phố cứ giãn nở theo nhịp nhảy bạo tàn thế kỉ
cuộc chạy đua điên cuồng của đương đại
Mẹ vẫn khêu những ngọn đèn riêng con và hát bằng cội nguồn chậm rãi

Mùa đã khép bằng đóng ngoặc tháng năm
con đóng tiếng Mẹ trước ngõ vào tim mình
những dại khờ cứ trôi qua khắc nghiệt đổ ào ạt ào ạt

Con ngày ngày nảy mầm trên điệu ru
thương tiếng Mẹ héo vàng như những lát chanh
chiều âm ỉ vỡ ối buông mành.

08.03.2012
-----------------------------------------
* thinhanquangngai:
02/06/2012

cánh buồm

Những hoàng hôn đóng váng
dày lên chiều xa xăm loáng đỏ
mùa đã quá cỗi cằn trong Mẹ
vành tai rạn mắc bạc tóc vụng về

Mẹ vẫn còn hát câu ca dao biêng biếc
ví dầu mỗi ngày hoài niệm
phố thay áo không chông chênh cầu ván
Mẹ liêu xiêu lời hát chạm đá mềm
thời gian đòng đành rũ cuộc ngày chùng chình

Vệt sáng rụng trên thềm như dấu chấm hỏi
mẹ quét tuổi buồn vui
tiếng chổi thưa lao xao chạm vào nhau chậm rãi
kẽ gạch lại sạch
đón bước chân con
chỉ một tiếng cười giòn xòe tay
mùa cũ lại hoa lại lá

Về trong Mẹ tắm táp biển xanh
con phẳng lặng chưa bao giờ sợ sóng
vòng tay Mẹ quá ấm
Mẹ - cánh buồm chưa bao giờ mỏi.

12.05.2012

khô

Ngày bỏng chết những con chim rám nắng
Đập cánh bay vằn vện nóc nhà thờ
Tôi ngồi nhặt tóc mình đen và xoắn
Tự thức gầy như những lá át cơ

Hàng keo trụi trả mùa nợ nần lá
Cơn bụi loang bạch tạng tận tế bào
Lời mắt gió cay xè và đen đúa
Cuộc sinh tồn sốt rét đến xanh xao

Đài hoen mốc rỉ ran đại dịch cúm
Nhân loại mang một nửa khuôn mặt người
Tôi tận thế vỡ điều thơ mơ mộng
Úp mặt vào thời gian nhão đỏ tươi

Cơn hạn chữ liếm qua tôi hấp hối
Địa hạt bong tróc kí tự nấm mồ
Tôi đau tức nghẹt
rãnh dài kêu cứu
Ngôn ngữ rồi cũng đến lúc cạn khô.

11.04.2012

những quang gánh mùa phố

Tiếng rao quanh co ngợp vào phố dài tháng dài năm
ăm ắp mùa trĩu nguyên sơ đầy về đầy về quang gánh
sắc quả rộ rộ những sợi thơm hân hoan
 
Lời rao vẳng gầy trong những giọt mồ hôi
câu chuyện bụi đường kéo màn toan luyênh loang hẻm mắt
đôi chân nứt gót cằn mảng da nhọc nhằn
giấc mơ ngập đầy gạo trắng của nụ cười thơ hút chìm trong huyên náo lem nhem âm bặt

Những buổi chiều họ gánh mùa chạy đi hối hả
ầm ầm nắng giọt giọt đỏ vỡ tóc xanh
quả mùa vơi đầy vành

Phố sắt thép lao theo quang mây
lốc xoáy thị thành và vòng xuyến cuốn

Lời rao cứ trở tiếng sấp ngửa
hạt ngày rơi trong cuối cùng thẫm tím mận
họ trở về im lặng
con đường hút gió và giấc mơ đời im lặng

Tiếng rao còn neo bên quốc lộ
dằng dẵng
lộ số phận dằng dẵng
quang gánh đổ xuống bóng chòng chành
quang gánh sộp gầy trong mắt phố cứ trương nở theo mùa lanh canh.

------------------------
vandanviet.net: 18.5.12

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét