Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

lục bát - trần hoài thư


Tôi rất ít làm thơ lục bát. Trong cả trăm bài thơ trong tập Ô Cửa chỉ có vài bài. Xin được gởi gió cho mây ngàn bay trong cõi khôn cùng của thế giới không thật này.
THT 

hỏi lòng

Bến kia, lạnh nến đôi hàng
Phố kia, và những con đường lặng im
Nhà kia, đóng cửa im lìm
Sao tôi không đóng nỗi niềm muội mê?

lạc đường ở biên giới Mỹ & Canada

Tôi lạc rồi, em biết không
Tôi đang quờ quạng giữa vùng mù sương
Cũng vì cái ngạnh cái ương
Ngỡ mình là lính tiền phương thưở nào

nhưng sao...

Ở đâu cũng vẫn đất trời
Cũng rừng cô tịch cũng đồi tà dương
Cũng ngày nắng, cũng đêm sương
Cũng qua cũng lại phố phường người dưng
Cũng trên trời một vầng trăng
Cũng sông vẫn chảy hai dòng ngược xuôi
Nhưng lòng sao lại không nguôi
Nghe như bìm bịp gọi chiều nước lên…

vị tình

Em tôi mang áo màu xanh
Tóc mềm nắng chảy như dòng suối mơ
Làm duyên ngắt cánh mười giờ
Cài lên mái tóc, em chờ tôi khen
Tôi không khen mà chỉ hôn
Để em phải nếm vị buồn tình yêu...











nửa đêm thức giấc

Ở đây đất lạ quê người
Mấy mươi năm cũng một đời xứ xa
Ngày ở Mỹ đêm quê nhà
Có khi thức giấc, bên ngoài, trời mưa!
Buồn ơi lạnh khép chăn thưa
Nghe như lời vọng quê nhà: Tiếng xưa!...

đi

Bây giờ tôi bỏ tôi đi
Bây giờ tôi chỉ đi tìm chiêm bao
Tôi có mây trắng trên cao
Có rừng thu, tuyệt sắc màu trần gian
Bây giờ trời đất thênh thang
Tôi lên trên núi trên ngàn để vui
Dưới kia, mệt quá cuộc đời
Xa kia, xa quá, vợi vời Việt Nam...

----------------------
* nguồn: blog thuanquan


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét